Hứa Vong Xuyên ôm cô nằm ở chiếc đu dây treo dưới cây đa, chân dài chạm đất để mượn lực, chậm rãi đung đưa.
“Vẫn ghét.” Diệp Tịch Nhan xoay người thở dài, “Thế nhưng anh cũng quy định người không làm thì không có ăn, hiện tại em trai anh đã chẳng cần ai chăm sóc, cô ta chắc chắn bị đói mấy hôm nay rồi.”
“… Ở chỗ này không ai không có cơm ăn.”
Ví dụ như trẻ con không có sức lao động, chỉ cần tham gia huấn luyện đều nuôi cơm miễn phí. Hứa Vong Xuyên giải thích rõ, căn cứ như là thiên đường của mọi người.
Nhưng Diệp Tịch Nhan lại quá rõ.
Chừng nào còn là phụ nữ xinh đẹp bị chú ý thì việc giành được đồ ăn từ việc lao động chân chính ở căn cứ là điều mơ giữa ban ngày. Đàn ông ( cũng có phụ nữ) sẽ cản trở, sẽ đoạt công việc của bạn, cực đoan hơn có khi còn chặt hai phát để bạn đánh mất năng lực lao động và gia tăng nhu cầu sử dụng dược phẩm, một khi đã dấn thân vào con đường dùng cơ thể để đổi lấy tài nguyên thì về sau sẽ mãi mãi đi theo con đường này.
Người thông minh sẽ tìm phiếu ăn dài hạn.
Nhưng con người cũng như vật phẩm tiêu hao khác trong ở tận thế, hôm nay sống, ngày mai ch*t.
Vậy nên căn bản không có phiếu cơm dài hạn nào có bảo hiểm.
Hứa Vong Xuyên xoa nhẹ mặt cô, “Lý Nhược Nam và Tô Minh còn nói gì nữa? Có phải lại kể nghèo kể khổ với em không?”
Diệp Tịch Nhan chậc một tiếng, kéo cái mặt chó, “Vì sao anh cứ thông minh trong những tình huống ngoài dự tính vậy?”
“Lão tử vốn thông minh chẳng qua không thích đọc sách.” Hứa Vong Xuyên cười cười, răng cắn nhánh cỏ ngọt, thấp giọng cười nhại, “Bây giờ nghĩ kỹ lại thì
trường học toàn dạy cái rắm.”
Anh nói, học hoá lý sinh địa, nhưng không biết nó ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống.
Thầy giáo rất thích bánh vẽ, nói đọc sách thì sau này mới kiếm được tiền, thật là ch*t cười, cha anh là nhà giàu nhất Giang thị, tiểu học còn chưa học xong. Giàu lên chẳng qua là do phát hiện mỏ than trong thôn, cầm đầu mang thôn dân đi đào, từ làm việc phi pháp đến xí nghiệp top 100 cả nước, Lúc ấy sinh viên trong thôn có thèm để mắt đâu, về sau cũng đỏ mắt đi đào, nhưng vừa thấy có người ch*t đã sợ tè ra quần.
Hứa Vong Xuyên có chút ký ức.
Thôn dân móc ra được người ch*t thì về đến nhà anh chặn cửa, cuốc chém vào người ông nội, thấy không thể sống nổi cha mới ôm tiền rời đi.
Muốn phát đạt, phải hung ác cùng cực. Đến ngay cả cha cũng bỏ rơi được.
Anh nói mình rất hâm mộ những học sinh chăm chỉ, nhưng không có cách nào bình tâm học hành cẩn thận, chắc là cho ông già vận cứt chó phát tài giữa đường như cái tát đau điếng vào mặt anh.
Diệp Tịch Nhan im lặng chốc lát, cúi đầu nói, “Anh thay đổi rồi.” Đây không phải lời Hứa Vong Xuyên trước kia sẽ nói.
Mà đây chính là điều Diệp Tịch Nhan sợ nhất —— con người sẽ thay đổi, quan hệ dựa vào tình cảm gắn bó chẳng bền lâu, đụng đến chút vật chất là sẽ tan rã, với xã hội hỗn loạn như bây giờ thì càng hơn thế.
Mà một người muốn thay lòng đổi dạ. Như số phận đã định.
Chẳng ngăn cản nổi.
“Đúng không?” Hứa Vong Xuyên nhấm nuốt nhánh cỏ, chầm chậm nói: “Trước kia tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt như nhìn rác rưởi, nhưng bây giờ, chẳng biết ai là rác rưởi đâu?”
Người đàn ông thờ ơ nhưng cũng dè dặt nhìn cô.
Nét mặt như tất cả các người đàn ông khác khoác lác để dỗ dành phụ nữ, dường như chỉ cần giả bộ vẫy đuôi như con sói già thì ngay lập tức sẽ nhận được sự ưu ái của phụ nữ.
Mặt chó viết rõ ràng mấy chữ “Mau khen anh đi, Diệp Tịch Nhan cmn sao em còn chưa khen anh”, nét mặt chưa thoả mãn dục vọng.
Cô gái nhấp môi, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. Thật muốn chui vào xem sao.
Hứa Vong Xuyên quấn tóc cô, thấp giọng hỏi.
“Đến cùng là Tô Minh và Lý Nhược Nam đã nói gì với em?”
“Chỉ là kể khổ than nghèo khổ, Tưởng Y Y và Tô Minh đều từng bị cư*ng hiếp ở Khí Phối Thành, Tô Minh bị thiến, Tưởng Y Y thì được cứu trở về, ruột lòi cả ra ngoài, may vá lại được, nhưng mất đi khả năng sinh dục. Cô ta bị ám ảnh với đàn ông, Tô Minh quỳ xuống nói em cũng là phụ nữ, cầu em không nên ép Tưởng Y Y bước lên con đường kia, cô ấy sẽ sụp đổ mất.”
Lý Nhược Nam thấy bạn trai quỳ xuống, nét mặt khó coi nhưng cũng chẳng nói gì.
Yêu một người không ra người, nghĩa là lúc nào cũng có thể ăn phải con ruồi, hơn nữa cũng là do cô cầu người đến cứu.
Diệp Tịch Nhan không nhịn được, cuối cùng đặt câu hỏi, “Chẳng phải chính anh là người đã cứu cô ta sao? Sao bây giờ bỏ mặc coi như không biết thế.”
” Thời điểm u ám, xem ai cũng là em, lúc tỉnh táo thì chẳng phải.”
Hứa Vong Xuyên nói sau khi cứu Tưởng Y Y, còn cứu rất nhiều người phụ nữ khác về căn cứ. Cứ trong lúc cứu là lại thấy khuôn mặt hoảng loạn bất lực của cô, cứu về thì lại phát hiện không phải.
Mọi người trải qua những việc khác nhau nhưng đều có chỗ tương tư. Chi tiết nhỏ dần mơ hồ rõ ràng.
“Cục cưng đã lên tiếng thì nghe em.” Hứa Vong Xuyên dừng một chút, ngón tay lạnh buốt như nước mưa lạnh, rơi xuống hai gò má cô gái, “Nhưng anh có điều kiện.”
“Nói.”
“Đã sắp xếp Tưởng Y Y làm người ghi điểm công hiến, vậy thì em không được gặp Tô Minh nữa, cũng không cho phép em tốt bụng chữa trị cho hắn. Động chút lại kể khổ hèn nhát, mãi mãi không học được sự đánh đổi.”
“Nói tiếng người.”
“Không thích hắn gọi em là em gái Tiểu Tịch.”
Diệp Tịch Nhan thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa mừng thầm, thật sự quá là kỳ quái
—— anh nổi điên yêu cô, cầm tù cô nhốt cô ở đây không cho đi đâu, cô chỉ cảm thấy ngạt thở muốn chạy trốn. Đến lúc phát hiện anh đã có cái nhìn xa rộng, con người thay đổi hung ác hơn, sớm đã không còn Hứa Vong Xuyên trước kia, hơn nữa có xu thế thay lòng đổi dạ thì cô bắt đầu cáu kỉnh.
Dù sao cũng là khó chịu.
“Có phải anh bị ngâm trong vạc dưa chua không, Hứa Vong Xuyên” Diệp Tịch Nhan nắm ngón tay anh, níu chặt.
Người đàn ông chỉ cười không phản bác.
Ánh nắng xuyên qua những sợi tóc bạc khiến nó nhấp nháy, không nhìn ngoan ngoãn mềm mại như ở trong bóng râm.
Quầng sáng khắc ở khoé môi, theo đu dây nhẹ nhàng lắc lư.
Quản lý căn cứ lớn nhất Giang thị, ôm vật báu quý giá nhất mất đi mà có lại, nuôi được con chó đẹp nhất… Anh đã có được cả thế giới, sao lại để ý đến chuyện bị người mình yêu chửi là đồ bình dấm thành tinh chứ?
Mắng thêm câu nữa đi. Thích nghe.
Tốt nhất là mắng suốt đời suốt kiếp, mắng đến lúc anh ch*t mới thôi.