Hứa Tinh Niên ngoan ngoãn huấn luyện hai tháng. Áp tải được hai chuyến vật tư.
Giết được mấy người.
Rõ ràng là đã trưởng thành.
Theo Lý Nhược Nam nói, giết người đầu tiên xong Hứa Tinh Niên còn vừa khóc vừa nôn, giết đến người thứ ba thì bình tĩnh như giết con gà, còn biết nên cắt vào đâu, tránh đâm vào động mạnh để máu không bắn tung toé khắp người. Máu người không dễ giặt rửa, đặc biệt người ở thời tận thế luôn bị đói bụng, máu cực kỳ đặc.
Da cũng đã rám đen.
Mặc đồ rằn ri xám đến báo cáo tình hình với anh trai, đừng nói là khí chất suy nhược yếu ớt đã giảm nhiều, đứng cạnh Hứa Vong Xuyên cứ như bản sao in từ một tờ giấy ra.
Tóc đen mắt ưng.
Mũi cao môi cười.
Dáng đứng hiên ngang, chỉ là gầy hơn và lùn hơn chút. Hơi giống với nguyên mẫu soái ca lạnh lùng tàn khốc.
Hứa Tinh Niên nghiêng mắt nhìn qua như đang phác hoạ Diệp Tịch Nhan đẹp như tranh vẽ, nhưng chỉ cần anh ruột liếc cái là lập tức thu hồi ánh mắt.
Hình như đã bị dạy dỗ qua rằng không được phép nhìn chị dâu bừa bãi. Hai người ngồi xuống nói chuyện.
Giúp việc câm điếc bưng Cocacola và trà đến.
Hứa Tinh Niên nhìn Cocacola, không uống, Hứa Vong Xuyên nói là thưởng, cậu bé vẫn không uống, đỏ mắt giải thích:”Bác sĩ Nguy bảo uống Cocacola sẽ không cao được.”
“Không uống thì chắc cao được ngay đấy?”
“Anh, chắc chắn sẽ cao lên mà!” Hứa Tinh Niên bật dậy, lưng tựa vào tường để đo nói đã cao lên 2cm, giờ đã 1m52 rồi. Viết thư cho Hứa Tứ Hải, Hứa Tứ Hải biết con trai không chỉ khỏi bệnh còn giết người phóng hoả thì sai người đặc biệt đưa tới một thùng rượu nho cất giữ đã lâu để chúc mừng, còn nói một thời gian nữa sẽ đến thăm cậu.
“Đúng rồi, anh, cha nói anh không tham gia được tiệc đầy tháng của Hứa Đa Đa, giờ sinh nhật một tuổi…”
“Muốn đi thì em đi đi.” “Em không thèm đi.”
Anh em khác mẹ vốn chẳng tính là anh em. Trẻ con ràng buộc máu thịt với người mẹ. Còn cha… chắc là mối quan hệ tiền tài.
Hiện tại Hứa Vong Xuyên sống không tệ, căn bản không cần phụ thuộc vào Hứa Tứ Hải, kéo theo Hứa Tinh Niên cũng không phải dựa vào ông già để sống tạm, hai anh em đã cứng cáp rồi, bản chất phản nghịch đầy người, không xông về túm người mẹ kế tiểu tam thượng vị rồi treo lên đánh là may lắm rồi.
Còn đòi chúc mừng sinh nhật một tuổi con trai của tiểu tam cơ á. Sao không bảo thẳng anh em họ đi đớp cứt cho rồi.
Hứa Tinh Niên hơi nhiều lời.
Ban đầu Hứa Vong Xuyên còn ngồi đối diện cậu, hai anh em cùng nhau oán giận chửi rủa —— Hứa Vong Xuyên siết chặt tay, giữ bả vai Hứa Tinh Niên, nắm đấm ép sát vào mặt cậu khiến thịt trên mặt chen chúc thành một đống, không phản kháng được thì cậu vội vàng gào toáng: “Chị dâu cứu mạng!”
Diệp Tịch Nhan quay đầu. Môi hồng răng trắng.
Tóc đen da tuyết.
Mắt như sao sáng, nhìn hai người có vẻ chê trách hờn giận, ánh mắt kia giống như sao băng rơi xuống mặt hồ tạo thành những con sóng gợn mãi không thôi trong đôi mắt u mê của cậu thiếu niên mới lớn Hứa Tinh Niên.
Dưới sự tẩm bổ ngày đêm của anh trai, Diệp Tịch Nhan đẹp đến mức mê say. Rõ ràng chưa từng cố ý làm điệu làm bộ.
Nhưng từng động tác và nét mặt lại như đặc biệt kích thích khơi gợi ham muốn của đàn ông.
Hứa Vong Xuyên búng vào trán cậu, “Đây là vợ anh, muốn thì tự đi mà kiếm.”
“…Anh, anh đang nói gì thế?” Giọng chàng trai thấp dần, thử hỏi thăm: “Chị dâu có em gái, em họ nội, họ ngoại gì không.”
Hứa Vong Xuyên thật đúng là biết cách hỏi hộ.
Diệp Tịch Nhan nhíu mày, thấy mặt Hứa Tinh Niên đỏ bừng, vẫn thích nhìn trộm cô, nhưng ánh mắt không bỉ ổi như trước, đã dễ chịu đi rất nhiều thì nhún vài, “Nếu không ch*t thì có đấy.”
Hứa Tinh Niên, “…”
Hứa Vong Xuyên vỗ bả vai em trai coi như an ủi.
Hứa Tinh Niên nói học bắn cung mãi chẳng tốt lên, lại thấy Tôn Á nói rằng tài nghệ bắn cung của Diệp Tịch Nhan vô cùng điệu nghệ, giết zombie căn bản không cần rút đao, hỏi có thể dạy cậu chút được không?
Diệp Tịch Nhan vốn đang lười chảy thây.
Thế nhưng vừa nghĩ tới việc có thể cầm vũ khí chơi đùa thì lập tức đồng ý.
Thế là hai người đồng loạt nhìn về phía Hứa Vong Xuyên, người đàn ông trầm ngâm một lát rồi dẫn người ra ngoài.
Không ra sân tập bắn.
Dựng hai tấm ván ngay bãi cỏ trước nhà.
Diệp Tịch Nhan đeo miếng bảo vệ tay, ngắm nghía hồi lâu mới dạy Hứa Tinh Niên nên bắn thế nào. Kết hợp với kinh nghiệm, lại dùng lời dạy dỗ của sư phụ đời trước để dạy dỗ, Hứa Tinh Niên luyện tập một hồi, đúng là đã bắn trúng một tấm ván.
Cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên. Chạy tới ôm cô.
Tay vừa vươn ra đã phải run rẩy lùi lại, tất nhiên là do Hứa Vong Xuyên nhấc tay làm nổ tung mặt cỏ chắn giữa hai người.
Diệp Tịch Nhan cười ha ha.
Thích thú khi thấy thằng oắt con rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Hứa Tinh Niên đưa tay xoa mũi, nhìn anh trai mình, yếu ớt nói:” Em học xong rồi, muốn bắn thật…”
Vốn cho rằng làm thế có thể đẩy anh trai đi chỗ khác. Nhưng Hứa Vong Xuyên là ai?
Mới chỉ có hai tên giới tính nam là em trai ruột và Triệu Quang Minh được thả vào đây, đàn ông khác cút xa bao nhiêu được thì cút, một khi phát hiện nhìn trộm, không cần thông báo ở căn cứ, trực tiếp giết rồi treo lên tường vây trang trí.
Nhìn trộm cục cưng của anh, chán sống à.
Hứa Vong Xuyên không rời đi, hơi duỗi tay, trực tiếp nổ tung hang chuột ở góc sân cỏ.
Chuột kinh hãi, chạy trối ch*t.
Diệp Tịch Nhan nhắm bắn, một tên rồi một tên, vừa nhanh vừa chuẩn. Hứa Vong Xuyên vốn định giúp vợ lùa mấy con chuột, nhưng thấy Diệp Tịch Nhan giết như điên thì đành phải quay ra lùa chuột cho em trai.
Cuối cùng Diệp Tịch Nhan giết năm con.
Hứa Tinh Niên giết nửa con —— chuột trúng tên vẫn còn chạy được.
Ngay lúc Hứa Tinh Niên định rút đao, Bì Bì bỗng nhiên nhảy ra gâu gâu điên cuồng.
Diệp Tịch Nhan dừng lại, mím môi, nhấc cung, nhắm thuật chuẩn vào không trung. Cô và Bì Bì cộng tác ăn ý, một khi con chó sủa với nhịp điệu như vậy, nghĩa là cảnh báo có zombie!
Quả nhiên.
Một con zombie rách rưới ngã xuống. Đầu cắm tên.
Máu đen trong óc chậm rãi rỉ ra.