“Tôi theo chân giải thưởng tới đây.”
Tạ Tri Kiêu móc một tờ giấy nhàu nát gấp làm tư làm năm, chậm rãi mở ra, đây là tờ rơi treo thưởng của căn cứ bờ sông —— 【Tìm kiếm người biết chỉnh âm dương cầm 】.
Thời gian phát hành thì hơi lâu.
Nhưng trên rõ ràng không viết đã hết kỳ hạn, cho nên vẫn có hiệu lực như cũ. “À.”
Hứa Tinh Niên giật mình gật đầu, trước đó Hứa Vong Xuyên có chuyển một cây dương cầm vào trong nhà, sau đó luôn tìm người biết chỉnh âm.
Anh trai cậu không biết đàn dương cầm, ca hát thì mù tịt, chắc là tìm cho Diệp Tịch Nhan. Nhắc mới nhớ, cô chị dâu này của cậu trước khi virus bùng phát là thiên kim tiểu thư nhà giàu, không giống với gia đình ông chủ Hứa quặng than, cha mẹ Diệp Tịch Nhan có trình độ rất cao, thuộc phần tử tri thức chân chính.
Nếu xã hội như trước.
Trừ phi đầu óc bị đập hỏng rồi mới coi trọng anh trai cậu.
“Anh, sửa xong nhất định phải gọi em đó, em cũng muốn qua nghe chị dâu đánh đàn!”
Hứa Tinh Niên lôi kéo quần áo của Hứa Vong Xuyên.
Nhưng người đàn ông không có phản ứng, chỉ nhìn không chớp mắt về phía người đàn ông xa lạ và cô bé con trước mặt.
Tạ Tri Kiêu cúi đầu, cung kính ôn hoà, thái độ không tìm ra lỗi sai, nhưng quái lạ thì hẳn là chỗ “không tìm ra lỗi sai” đó —— trên người anh ta không mảy may thấy sự phẫn uất mệt mỏi của thời tận thế. Cho dù là hoà thượng thanh tâm quả dục tu tâm tích đức trong chùa miếu, sống một năm trong thế giới quái quỷ này cũng đã có ý kiến đôi chút với phật tổ.
Thấy anh trai không quan tâm đến mình.
Hứa Tinh Niên chuyển qua nói chuyện với Diệp Tịch Nhan:” Chị dâu, sửa xong đàn nhất định phải gọi em đến nghe đó.”
Tạ Tri Kiêu nghe thấy Hứa Tinh Niên gọi “chị dâu” thì đuôi lông mày bất giác nhướn lên, đồng thời đôi mắt mèo biến thành hình bầu dục thẳng đứng, nhẹ nhàng bình tĩnh đảo mắt qua trước nhẫn bạc trước ngực Hứa Vong Xuyên, hơi ngưng mắt nhìn, sau đó hắn lại chỉ nhìn thấy nửa cánh tay của Diệp Tịch Nhan bất ngờ xuất hiện trước mặt, hắn kéo vội tay Hi Hi lại.
“Anh?” Hi Hi nghi ngờ ngẩng đầu gọi.
Diệp Tịch Nhan vân vê đầu ngón tay vẫn còn vương chút hơi ấm của Hi Hi. Chỉ là một đứa bé gái.
Chỉ là đứa bé gái bình thường với tỷ lệ sống sót không bằng một con chó mà thôi.
Diệp Tịch Nhan buộc dây xích cho Bì Bì, đi qua hàng rào, dắt chó đi một mạch không ngoái đầu nhìn lại. Hứa Vong Xuyên im lặng một lát, nhảy qua hàng rào kéo cô lại, “Sao thế?”
“Lòng buồn phiền.”
Hồi xưa cô từng có một đứa con gái.
Cô đã nhắc đến khi kể chuyện kiếp trước.
Hưá Vong Xuyên biết sự xuất hiện của Hi Hi sẽ khiến Diệp Tịch Nhan nhớ tới một số chuyện đau lòng, vậy nên anh đuổi em trai đi, lại dặn dò thêm hai câu rồi yên lặng đi theo cô về nhà.
Diệp Tịch Nhan có máy khâu đạp chân.
Nhàm chán quá sẽ giẫm lên làm chút đồ, lúc thì màn cửa, lúc thì mũ hoặc đồ dùng trong nhà, thường xuyên nhất là sửa lại những bộ quần áo rách rưới của anh hoặc là làm yếm cho Bì Bì.
Một chiếc yếm nhỏ hình trái tim.
Mặc thay đổi cho chó lớn đi hẹn hò với em gái nhà bên.
Bì Bì không biết hay chui vào xó xỉnh nào mà luôn mang theo cái bụng bẩn thỉu về, tắm cho chó rất phiền phức, đeo một cái yếm rồi tháo ra giặt tiện hơn nhiều.
Dần dà chỗ đồ đó tích thành một chồng nhỏ.
Hứa Vong Xuyên lật một chiếc yếm của Bì Bì, còn lấy chiếc bút kẻ mắt và son môi, hoá trang cho con chó thêm mày rậm môi đỏ nốt ruồi đen.
“Đi ra dỗ cho mẹ mày vui lên.”
Hứa Vong Xuyên móc một khối thịt khô, tách làm hai nửa, trước hết cho nó ăn một miếng, sau đó chỉ chỉ vào Diệp Tịch Nhan rồi nhìn miếng còn lại trong tay, hất cằm nói,”Hoàn thành nhiệm vụ cho nốt miếng này.”
Bì Bì thở phì một hơi, hấp tấp chạy đi, nhấc lông mày chớp mắt cố gắng “đóng vai” thôn cô vô tội, rất là buồn cười.
Diệp Tịch Nhan cắn môi, túm một đám lông chó kẹp thêm chiếc nơ hình con bướm hồng, vén môi mắng:” Hứa Vong Xuyên —— thấy em buồn phiền mà chỉ bảo chó đến đây khinh bỉ em, hay đêm đi ngủ anh cũng ôm Bì Bì đi? Có giỏi ra đây nói một câu, chồng kiểu gì, có cũng như không vậy?”
Nuôi cơm thì cũng giỏi đấy.
Nhưng cô cũng không phải người không biết kiếm miếng ăn. Cùng lắm là bớt chút miếng ăn mà thôi.
Mỗi lần cô giận.
Là anh đều sợ hãi.
Nếu có bàn ghế thì chui xuống còn nhanh hơn chó.
Muốn anh làm gì cũng được nhưng không thích làm nơi trút giận.
Vốn coi bạn trai cũ như người ch*t, nhưng tình cảnh khó khăn của Diệp Tịch Nhan không phải chỉ đơn giản dùng một câu” Hay là nửa đêm trèo tường ra chém ch*t Tạ Tri Kiêu” là có thể giải quyết hết mọi chuyện.
Kiếp này cô không gặp Tạ Tri Kiêu, tất nhiên cũng chả có chuyện cũ gì, tất cả uất ức căm phẫn đều không có lối ra, như cây kẹo bông gòn dính nước, càng thấm càng ít.
Chất vấn, không có đáp án.
Chém hắn, người đàn ông đó sẽ chẳng hiểu tại sao. Thật sự là quá phiền, quá phiền, quá là phiền.
A a a.
Diệp Tịch Nhan ôm Bì Bì lăn lộn trên ghế sô pha, chó bị doạ cũng không dám sủa loạn, dè dặt liếm mặt cô. Cô lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, tưởng tượng mình như cục phân bị bọ hung vê tròn vo.
Biến thành cục phân có khi còn vui vẻ hơn làm người.
Đang chơi điên thì Bì Bì hú lên quái dị, đứng dậy, mặt mũi chuyển động loạn xa, suýt chút nữa bay ra khỏi khuôn mặt, bàn chân trơn trượt, ngã dúi, sau đó lại tiếp tục đứng dậy chạy lồng lên như sắp ch*t.
“Sao vậy?”
Diệp Tịch Nhan người đầy lông chó ngồi dậy, quay đầu nhìn qua, nét mặt không thể dùng từ đặc sắc để hình dung, mà phải miêu tả như bức hoạ gào thét nổi tiếng thế giới.
“A! Anh làm gì thế!”
Hứa Vong Xuyên trần như nhộng, không còn chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, mặc chiếc yếm nhỏ hình trái tim của chó, yếm thì quá nhỏ, chỉ che được đến bụng dưới còn cặp v* căng cứng thì không che nổi.
Anh cũng kẹp chiếc nơ bướm màu phấn hồng như Bì Bì. Ngay giữa trán.
Nhìn vô cùng thiểu năng.
Phía dưới không có gì che thì dùng tay đậy lại, đôi chân thon dài mạnh mẽ như tượng điêu khắc di chuyển với từng bước loạng choạng, vẻ mặt như “mẹ ch*t”, đi tới gần. Mặt mũi trang điểm lung ta lung tung, miệng bôi như trẻ con ăn vụng, lông mày thì như lông mày shin cậu bé bút chì, vừa thô vừa đậm.
Nếu Bì Bi đóng vai xấu xí còn có chút buồn cười, thì Hứa Vong Xuyên đóng vai xấu xí khiến thú tính của Diệp Tịch Nhan phải bùng nổ.