Hứa Vong Xuyên cởi hết lực hấp dẫn +10 (dù sao nhìn nhiều mắt cũng có chút mệt mỏi)
Mặc vào, nhưng mặc chút ít, lực hấp dẫn +10086
“Chẳng trách đàn ông luôn thích nhìn phụ nữ mặc quần áo tình thú, hoá ra là vì rất mê người.”
Diệp Tịch Nhan ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ngửa đầu cười.
Hai má lúm đồng tiền sâu như rót rượu, vừa mê vừa làm say lòng người, đôi mắt sáng như sao, nhưng cũng giống như viên kẹo hoa quả. Cô thật sự muốn chọc ghẹo, chứ không phải kiểu giả vờ giả vịt sau khi đọc hai cuốn giáo trình làm diễn viên mà diễn ra.
Hứa Vong Xuyên đỏ mặt, lắp bắp phun ra một câu”… Bì Bì đâu?” “Anh doạ nó chạy rồi.”
“Miếng thịt khô của nó còn trong tay anh.”
Diệp Tịch Nhan cười khằng khặc, “Hay là anh ăn đi, đừng để lãng phí.” Hứa Vong Xuyên che háng rồi giơ chân đá cô.
“Chọc chẹo anh?”
Diệp Tịch Nhan thừa cơ nhảy cẫng lên xé cái yếm của anh ra, “Sao mỹ nhân biết, che gì mà kín thế, có ý mặc để chị xem lại còn thẹn thùng không để chị
nhìn, đến đây để chị cởi cho mỹ nhân!”
Hưa Vong Xuyên kêu to, hai bước là chạy đến phòng khác, như thể lòng bàn chân bôi dầu trượt mất hút, quay đầu phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi kịp nên cố gắng điều chỉnh tốc độ chậm lại, khi thấy cô sắp tóm được thì kéo dài khoảng cách ra.
Chạy đến lầu hai.
Cầu thang vang lên tiếng “ôi”.
Hứa Vong Xuyên hoảng hồn, vội vàng vung vẩy chim lớn chạy xuống, “Cục cưng!”
Diệp Tịch Nhan ôm cây đợi thỏ, thừa cơ đó bắt lấy cái tay chó.
“Ha ha ha ——” lúc này đến phiên cô cười thành tiếng, bộ ngực sữa rung rinh như chiếc bánh pudding trên đĩa, mắt hồ ly ướt lệ ánh lên sự sung sướng khôn cùng.
Hứa Vong Xuyên ôm ngực hừ lạnh.
“Không tính, chơi lại, đây là lần đầu tiên của anh không thể để cô được hời thế được.”
“Chơi lại cái gì?” Diệp Tịch Nhan nhảy lên xoa đầu có, “Có chơi có chịu, đừng để em xem thường anh.”
“Em gạt anh, lợi dụng sự thiện lương của anh rồi lừa anh.” “…”
“Diệp Tịch Nhan, lương tâm em không đau nhức à?” “Không chỉ không đau nhức, thậm chí còn đắc ý.”
Hứa Vong Xuyên nhịn một chút, lặng lẽ nhìn trộm cô. “Là em tự chuốc lấy nhé.”
Nói xong xoay người vác cục cưng xấu xa đắc ý quên mình kia, trong tiếng thét chói tai chạy một mạch lên phòng ngủ tầng hai, ném người từ trên vai xuống giữa giường, rồi nhân lúc cô không kịp phản ứng, hà hơi xoa bóp chỗ phần eo dễ ngứa và nhạy cảm của cô.
Diệp Tịch Nhan cắn chặt răng nín hơi. Thế nhưng sao có thể nhịn nổi.
Bị chó ngồi lên hai chân, tựa như chiếc cầu bập bênh nảy lên nảy xuống, cười nước mắt giàn giụa, quần áo xộc xệch theo, thực sự không chịu nổi phải chắp tay trước ngực rồi nâng qua đỉnh đầu cầu xin con chó hãy nương tay.
“Đừng cù nữa, bụng cười nhiều đau quá…không… không thở được… a a…” Hứa Vong Xuyên dừng động tác lại.
Giống như một bức tường đổ ụp từ trên trời xuống, đè lên người cô.
Lục phủ ngũ tạng chỗ nào cũng thấy bị dồn ép. Cuối cùng cũng lấy lại được sự vui vẻ.
Nệm dường như đang rung động, tro bụi tung bay rồi nhẹ nhàng nhảy múa trong ánh nắng. Anh trùm lên cơ thể của cô, gỡ từng sợi tóc của cô, răng dần dài ra lưu luyến chỗ lỗ tai nhỏ và cái cổ ửng đỏ, “Tịch Nhan, chúng ta rồi sẽ có con, cho dù thế giới này đổ nát đến mức nào, mẹ con em cũng sẽ không việc gì.”
Diệp Tịch Nhan chậm rãi quay đầu.
Anh đè môi cô lại, “Xuyt, đừng vội nói móc anh.” “…”
Ặc, quả thực là càng ngày càng khó túm được anh.
Chừng hai năm nữa, sợ là anh sẽ trèo lên ị và đánh rắm vào đầu cô mất.
Hứa Vong Xuyên kéo cô ngồi dậy, cảm giác quá mất mặt, xoa mái tóc bù xù rồi nói muốn đi tắm rửa. Diệp Tịch Nhan không phải không cho, đưa tay luồn vào bên trong yếm nhéo cặp v* lớn căng phồng, nói muốn anh ôm để đọc truyện manga, ghế nằm ở ban công cứng quá.
“À, còn muốn ban ngày ban mặt nhìn anh mặc yếm vung vẩy dương v*t hả.” “Đi ra kia làm một hiệp chả thoải mái à.”
Play lộ thiên thật sự rất kích thích.
Cơ hội kiểu này chắc chẳng có lần thứ hai, Diệp Tịch Nhan nhất định phải trân trọng.
Anh không tình nguyện đi đến ban công, nhìn quanh một lượt, thấy không có người sống thì tranh thủ nằm ngửa ra. Diệp Tịch Nhan cầm gói khoai tây chiên đã quá hạn, lật nửa cuốn manga hài đang đọc dở.
Manga thật sự chẳng có đẳng cấp gì.
Không giễu cợt tất cả mọi người thì đều nói những lời thô tục, trò cười d*m ô.
Không có tên nhà xuất bản, chắc là in trộm, mặt trên còn có những bút tích phê bình chú giải của những đọc giả bất lương để lại.
【nhìn xem, nấm kim châm ( sau đó còn dùng mũi tên lò xo chỉ vào chỗ bằng phẳng ở đũng quần nam chính) 】
【Nếu là tôi, tôi sẽ chọn mẹ nữ chính, mẹ ơi mẹ à~ 】
【Có đồng tính nam nào đọc cuốn truyện này không? 】
【Lầu trên ơi, không có, chỉ có dương v*t lớn sinh viên khoa thể dục còn trong trắng thôi 】
Lúc đầu, Hứa Vong Xuyên chẳng có hứng thú đọc, nhưng thấy Diệp Tịch Nhan cười ha ha ha khiến anh cũng tò mò đọc theo. Lật qua chương khác, nó hoàn toàn
được vẽ theo lối vẽ khiêu d*m, nét vẽ thô ráp, thế nhưng Hứa Vong Xuyên chưa trải sự đời không thể chịu nổi.
Hái nấm.
Ngày xửa ngày xưa, có một có gái đi vào rừng hái nấm, vừa vặn gặp một chàng trai đang cởi truồng ngủ trong bãi cỏ, cô gái vừa hái vừa đếm nấm: “1,2,3,4,5,5,5,…” Nhổ đến cái thứ năm thì cô gái từ bỏ.
Đọc đến đây.
Diệp Tịch Nhan nghiêng mắt nhìn Hứa Vong Xuyên.
Người đàn ông ngo ngoe muốn động, nắm chặt tay cô nhấn vào chỗ côn th*t.
Diệp Tịch Nhan cười cười, không từ chối, một tay cầm sách, tay khác phủ lên chỗ dương cụ to khoẻ tuốt lên tuốt xuống, ngón tay trắng muốt dần bị chà sát đỏ ửng. Hứa Vong Xuyên nhíu mày ôm cô, cằm tựa lên đầu vai mảnh khảnh, yết hầu phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp như con chó con.
Sướng rồi sao đồ d*m đãng.
Còn hôn lên cổ cô: “cục cưng… cục cưng…” Diệp Tịch Nhan lật qua trang tiếp theo.
Chuyện xưa tiếp tục.