Lý Nhược Nam rời đi, Triệu Quang Minh thì tới tận giờ cơm chiều mới lững thững đi tới. Hai người này bát tự không hợp, gặp mặt là muốn cãi cọ, giải quyết chuyện này cũng rất đơn giản, không chạm mặt nhau là được.
Triệu Quang Minh nâng mắt kính.
Gọng kính gãy cả rồi còn phải dùng băng dính buộc lại với nhau, nâng hai lần mới tìm được ví trị lý tưởng.
“Diệp Tịch Nhan, cô sống sướng thật đấy, suốt ngày bắt đại ca tôi đi tìm mấy kẻ vô dụng, không biết phụ nữ ghen ghét mình đến độ nào sao!”
“Cậu không biết à?” “Tôi phải biết cái gì?”
“Ghen ghét là động lực cho con người ta trưởng thành, không ghen ty thì chỉ còn nước đi tu, tôi tốt bụng thổi bùng hi vọng sống cho họ đó!”
“…”
Triệu Quang Minh tức đến bật cười, đưa tay đầu hàng, “Được được được, lười cãi nhau với cô, cô tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi, xong rồi tôi còn về nhà nấu cơm nữa.”
Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình, “Cậu nấu cơm á? Không phải cậu chỉ biết ăn sao!”
“Có cái gì khó đâu, cứ như công thức là làm được thôi, Tôn Á đứng lâu sẽ mệt. Được rồi được rồi, không nói với cô, loại người chỉ biết xem thường người khác.”
Biết Triệu Quang Minh còn phải về nhà nấu cơm cho vợ. Diệp Tịch Nhan cũng không đâm chọc thêm.
Thẳng thắn hỏi thăm nguyên nhân sống sót của mình.
Triệu Quang Minh là quân sư quạt mo, đầu óc vẫn dùng được, lúc xảy ra chuyện người khác còn đang bận rơi lệ bi thương, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ điều tra mà chẳng thèm để tâm, nói không chừng còn ở sau lưng khen ngợi 2 con zombie kia cắn giỏi lắm, cắn đồ ngu xuẩn Diệp Tịch Nhan là chuẩn không cần chỉnh rồi.
“Này, tôi đang tò mò muốn biết nên cậu cứ nói đi.”
Triệu Quang Minh nói cậu ta còn giữ lại zombie cắn cô, lúc trước còn hong khô thành tiêu bản, dự định giữ lại làm kỷ niệm.
Mặt Diệp Tịch Nhan dài ra, “Kỷ niệm?”
“Đúng vậy, đại ca tôi là rồng trong loài người, Long Ngạo Thiên trời sinh, rực rỡ chói loá, về sau nhất định sẽ trở thành legend, legend đó cô biết không? Là kiểu sẽ ghi tên vào sử sách loài người, mà cô chính là bước ngoặt trong cuộc đời anh ấy, chắc chắn phải để lại chút đồ vật làm bằng chứng, về sau bỏ vào bảo tàng cho nhân loại được tham quan chứ.”
“Mẹ nó, Triệu Quang Minh!” Diệp Tịch Nhan quét sơn móng tay cũng phải chệch, nhảy dựng lên bóp cổ cậu, “Cậu không ch*t thì tôi ch*t không nhắm mắt!”
“Khụ khụ… khục, buông tay, còn muốn nghe tiếp không?”
Diệp Tịch Nhan dùng sức bóp hai nhát rồi oán hận buông tay ra, “Nói!”
“Thật ra, cô nghe tôi nói này… hai con zombie cắn cô ấy, khục, chúng nó đeo răng giả.”
…
…
…
Triệu Quang Minh nói xong, khoé miệng cử động liên hồi, như kiểu đang ngược đãi chính mình ấy, xong rồi cũng chẳng nhịn nổi, cười khằng khặc mặt mũi co giật, người cuộn như con giòi.
Cười cứ cười đi.
Còn nói đã kể cho Tôn Á nghe, Tôn Á không cười nhưng nén cười đến động cả thai.
“Cậu còn kể cho những ai nghe nữa.”
“Không… còn chưa kịp kể, mới kể cho Tôn Á nghe thôi.” Triệu Quang Minh lại nâng kính mắt bị trượt xuống, “Sao vậy?”
“Tôn Á sẽ không bán đứng tôi. Nếu như tôi nghe được câu chuyện này từ miệng người khác ngoài hai người thì tôi sẽ giết cậu.”
“Ài, chuyện to tát gì đâu.” “Muốn ch*t không?”
Triệu Quang Minh ngừng lại, nghĩ ngợi, cơ thể co rúm, lúc đầu muốn nói đại ca chắc chắn sẽ không để cô làm vậy vì đại ca rất thương tôi, nhưng về sau ước lượng sức nặng của Diệp Tịch Nhan trong lòng Hứa Vong Xuyên, bỗng chốc cảm thấy không có cơ sở để đàm phán.
Cô ta có thể là người phụ nữ tồi tệ trong mắt người đàn ông khác.
Nhưng Hứa Vong Xuyên trước mắt cô ta ngốc không chịu nổi, đừng nói giết đàn em của anh, kể ca giết anh, anh cũng không có nửa câu oán thán.
“Ặc.”
Triệu Quang Minh nghiêng đầu, xuỳ một tiếng, “Không nói thì không nói, sợ cô luôn đó. Chẳng qua tôi cũng có điều kiện, tuyệt đối đừng làm trò cứ sống tốt với đại ca tôi đi, nếu không tôi sẽ mang chuyện cô bị zombie mang răng giả cắn lan truyền khắp thế giới, khiến tất cả mọi người cứ nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên là nhớ đến chuyện răng giả!”
“…Hừ.”
Diệp Tịch Nhàn ngồi lại ghế, mặt hơi đỏ.
Chẳng trách nhìn hai con zombie lúc đó quá là khác thường, cơ thể nát bấy, răng lại cực kỳ khoẻ, vừa trắng vừa đều, mẹ nó, hoá ra là răng giả.
Chẳng trách không cắn ch*t được cô. Lúc đó cơ thể phát sốt rất lâu.
Thắc mắc trong lòng dần được giải đáp.
Diệp Tịch Nhan rủ lòng từ bi đạp Triệu Quang Minh một phát, mông người đàn ông dính cả màu sơn móng chân.
Triệu Quang Minh như chó bò cắm đầu xuống đất, vỗ vỗ quần áo, giận mà không dám nói gì.
Hiện tại, dầu gì cậu cũng được người ta tôn kính gọi “anh Tiểu Minh”, kết quả cứ đứng trước mặt Diệp Tịch Nhan là thành tên sai vặt không đáng bao nhiều đồng, thích đạp thì đạp, thích chửi là chửi, ngẫm lại thật muốn giận nổ người. Chẳng qua nể mặt cô đã ch*t một lần, không thèm so đo, cô còn sống, Hứa Vong Xuyên mới giống người.
Vì đại ca, cậu nhẫn nhịn!
Triệu Quang Minh nổi giận đùng đùng đi xa, ra đến chỗ bãi cỏ mới phát hiện đánh rơi kính, chắc rơi ở bậc thang trước cửa.
“O?”
Người đàn ông dụi mắt, không đeo kính mà sao thế giới lại rõ ràng vậy nhỉ. Đeo lên rồi lại bỏ ra.
Cứu mạng, cận 8 độ tự dưng khỏi được sao?
Cầm mắt kính, Triệu Quang Minh sờ chỗ mông hơi đau nhức, nhíu mày nhìn về căn nhà, sau đó miệng há hốc có thể nhét vừa quả trứng gà.
Liên tưởng đến chuyện Hứa Tinh Niên bỗng nhiên khỏi bệnh hen suyễn. Đáp án vô cùng sống động.
Dị! Năng! Chữa! Trị!
“Moá moá moá!” Triệu Quang Minh như có lửa đốt cháy mông lao như điên, về đến cửa nhà mới bình tĩnh trở lại. Không, tin này không thể nói cho Tôn Á, vì an toàn của Diệp Tịch Nhan cũng như an toàn của Tôn Á!
Càng ít người biết càng tốt!
“Chẳng trách đại ca kim ốc tàng kiều, không cho cô ta xuất hiện.” Triệu Quang Minh thở sâu, nhìn vào đôi mắt kính gãy đầu gãy đuôi rồi cười khổ, Diệp Tịch Nhan bây giờ đúng thật là từ tra nữ biến thành tiên nữ, từ loại vô dụng biến thành bảo bối có một không hai.