Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 137

Chắc dự tính ban đầu khi nghiên cứu virus zombie, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là liên quan đến mộng tưởng vĩnh hằng của nhân loại là “Trường sinh bất lão”.

Zombie quả thật là trường sinh, nhưng không phải là bất lão không suy.

Mà Diệp Tịch Nhan với dị năng chữa trị chính là “bất lão”, dù sao già yếu cũng liên quan đến bệnh tật. Không biết dị năng chữa trị có thể đạt đến cảnh giới nào, nếu như ngay cả tứ chi đứt gãy vẫn có thể nối liền thì cô ta sẽ là đối tượng cả nước, không cả thế giới này tranh đoạt.

Ngẫm thôi đã khiến người ta kinh hãi. Ngẫm tiếp thì thấy có chút kích thích.

Đại ca cậu quả thật là người đàn ông đứng trên đỉnh của xã hội loài người!

Diệp Tịch Nhan… bà chị dâu Diệp Tịch Nhan này ngọai trừ tính tình thối nát thì thật ra cũng không tệ lắm, ầm ĩ với cậu thế rồi mà vẫn tình nguyện giúp cậu chữa khỏi tật cận thị.

Cuộc sống của đứa bé chưa chào đời và Tôn Á có hi vọng rồi.

Triệu Quang Minh trở về tìm chiếc kính không độ đeo tạm để che giấu việc mắt bất ngờ khỏi tật —— thời khắc quan trọng tật cận thị cản trở rất nhiều, tận thế khó kiếm người biết làm kính và máy móc tương ứng, chỉ có thể dùng đi dùng lại chiếc kính cũ, giờ thì quá là tốt, có bị rơi mất cũng không cần lo lắng sẽ mù dở.



Vèo cái là đến sinh nhật Diệp Tịch Nhan, nhưng trong nhà chẳng có chút thay đổi nào.

Không có đồ trang trí. Không có quà tặng.

Thậm chí tủ lạnh còn không chuẩn bị đồ dùng làm bánh ga tô.

Cô chỉ ăn thêm hai cây kem đã bị Hứa Vong Xuyên léo nhéo không ngừng, rõ ràng là cha mình không ở đây mà sao lại có một tên chó ch*t quản mình còn hơn cả cha ruột vậy.

Ngày tháng sau này biết sống sao.

Chỉ có thể trông ngóng hai con lạc đà bồi dưỡng tình cảm thế nào, xem đời con đời cháu của chúng có vô cùng vô tận không, để ước mơ được ăn thịt lạc đà nướng thoải mái của cô sớm thành hiện thực.

Chập tối, Diệp Tịch Nhan mang chén rượu ra ngồi ở ban công, tắm mình trong ánh hoàng hôn, nhìn cảnh hoang phế yên tĩnh của thành phố đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

Mặt trời mọc mới đẹp, ngập tràn hi vọng.

Nhưng cô không thích, buổi sáng cũng không dậy nổi để ngắm nhìn.

Có lẽ do ảnh hướng của cái tên Tịch Nhan, cô thích ngắm mặt trời lặn hơn. Tận cùng của ánh tà dương là bóng tối, tận dùng của sự sống, vương hầu hay sâu kiến thì đều là tử vong.

Nếu nói sinh ra mở đầu của cuộc sống vô vàn bất công, có người sinh ra đã ở vạch đích, có người sinh ra đã định làm trâu ngựa. Vậy thì thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tử vong là kết thúc cực kỳ công bằng.

Gió nóng.

Nhưng không quá nóng nực.

Cuối tháng tám, thời tiết vẫn rất mát mẻ.

Sáng sớm Hứa Vong Xuyên đã rời nhà, đến bây giờ còn chưa về thì chắc hẳn đến đêm cũng không về được, gần đây anh rất bận rộn, còn thường xuyên bị thương. Trị vết thương cũ đã đủ mệt nhọc, lại còn phải phân thân trị vết thương mới, nhờ anh mà cô dạo này chẳng được ngủ yên ngày nào.

Tối nay chắc hẳn không có tiệc sinh nhật rồi.

Nhưng có lẽ cũng không phải là việc buồn, chí ít có thể ngủ ngon một hôm? Nghĩ thông thế nên Diệp Tịch Nhan lại thấy vui vẻ trở lại.

Dù sao vui vẻ cũng là một ngày, buồn bã thì cũng là qua một ngày, bất cứ ai thắt chặt hạnh phúc thì sẽ đều là kẻ bất hạnh.

Cô lắc lắc chén rượu vang ngửi hương thơm, chất lỏng đỏ sậm khẽ lắc lư, một con muỗi to, không, một cái máy bay trực thăng từ đằng xa bay tới, bay về phía căn nhà dưới vầng thái dương to đỏ như lòng đỏ trứng gà ngâm muối, cánh quạt tạo thanh âm thanh vù vù, cửa kính cũng bị lung lay theo.

Diệp Tịch Nhan giật mình.

Lập tức leo lên mái nhà điều chỉnh súng máy, dùng ống nhòm xem xét thì suýt chút thét thành tiếng.

thùng thùng thùng ——

Cô gái vừa đi giày vừa chạy, tóc tai chải tuỳ tiện hai nhát rồi ôm chầm và quay vòng người giúp việc đang hoang mang, nói vội, “Chồng tôi đạp lên ánh hoàng hôn, lái trực thăng đến đón tôi này!”

Yêu quyền yêu tiền đến như thế.

Chỉ lúc nào đắc ý khoe khoang mới gọi anh là chồng.

Diệp Tịch Nhan chạy vọt ra ngoài, trực thăng cũng vừa hạ cánh, Hứa Vong Xuyên kéo cửa ra, chân còn chưa chạm đất đã bị Diệp Tịch Nhan chạy như bay ôm chầm lấy.

Gió thổi tung bay chiếc váy đuôi cá cô đang mặc. Giống như đoá hoa bìm bịp nở vào mỗi sáng.

Người đàn ông thở dài, nhéo mặt cô, “Làm gì thế?”

“Anh còn nhớ sinh nhật của em, đây là điều bất ngờ, đúng không?”

Hứa Vong Xuyên không đáp, khoé môi cong lên, một tay ôm người ném vào, một tay ra dấu bảo phi công kéo cửa cabin. Ngồi xuống rồi vẫn chưa xong, còn giúp cô đeo bịt tai, phía trên có mic, âm thanh cánh quạt quá lớn không đeo lên thì không thể nói chuyện bình thường được.

Diệp Tịch Nhan ngồi vững vàng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi sợ độ cao nên tay nhỏ bất giác nắm chặt lại.

Bình thường luôn có vẻ già dặn kinh nghiệm. Nhưng thật ra trong tâm vẫn chỉ là đứa trẻ.

Hứa Vong Xuyên gỡ tay rồi đan tay mình vào tay cô, giúp cô làm phẳng chiếc váy, “Yên tâm, người điều khiển là người của mình, sẽ không có chuyện máy bay rơi người ch*t đâu.”

Sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên cô đi trực thăng.

Cảm giác thế giới lắc lư tách khỏi mình, có chút choáng váng, nhưng vẫn còn tốt, phát động dị năng chữa trị thì cảm giác khó chịu lập tức biến mất. Thế giới dưới chân không có ánh đèn ne ông sáng chói phồn hoa, dù sao văn minh nhân loại bị

huỷ rồi, nhưng lần đầu tiên quan sát từ trên cao mới phát hiện những toà nhà cao tầng chọc trời đen kịt chi chít như lỗ thủng trong tổ ong.

Hoá ra khi không có ánh đèn che lấp.

Thành phố là một khối xi măng thủng trăm ngàn lỗ.

Hưng phấn qua đi, sự thê lương bất lực dâng lên, chỉ có thể nắm chặt tay Hứa Vong Xuyên tim mới có thể bình tĩnh lại.

Ngày nào cũng nghĩ cách giết zombie, rồi nghĩ làm sao kiếm đủ đồ ăn, thật ra cũng khá đặc sắc.

Bay lên trời nhìn xuống thì tâm lý chẳng thoải mái chút nào, không chỉ cô mà mấy tỉ người từ đây mất đi nhà, sau khi tổ ong rụng xuống, mật ong vẩy đầy đất, ong mật hoảng hốt chạy trốn.

Thật là thê thảm. “Đến rồi, lão đại.”

Máy bay trực thăng lơ lửng trên tầng thượng một toà nhà cao ốc.

Diệp Tịch Nhan đang hoang mang không biết nên xuống thế nào thì gió thốc vào thổi rung cả mặt, Hứa Vong Xuyên ôm cô rồi nói “Nắm chắc”, sau đó ôm cô nhảy xuống từ độ cao mấy mét.

Sợ đến mức máu đông đặc. Hồn bay ra ngoài.

Cơ thể chấn động, vậy mà anh ôm cô vẫn có thể tiếp đất an toàn.
Bình Luận (0)
Comment