Muốn ăn cô là Hứa Vong Xuyên nói.
Mưa dần nặng hạt, bong bóng nước vỡ tung, dày đặc như một chiếc rèm loang loáng, anh vẫn bất động. Cánh tay và cổ cô đều đau, chờ tới chờ lui, chờ mãi một hồi không thấy chó qua cắn người thì chậm chạp ngẩng đầu khỏi gối. Động tác nhỏ này vừa vặn bị anh nhìn thấy.
Đệch, làm gì thế.
Không nhúc nhích cứ nhìn cô chằm chặp, chờ cô không chịu được phải nhìn qua thì tóm gọn.
Diệp Tịch Nhan dần tức giận, mặt đỏ bừng, còn chưa lên tiếng, Hứa Vong Xuyên đã tự cởi quần ra, kéo một phát, lắc một cái, vật cong cứng sừng sững giữa không trung, gân xanh bao quanh, thủ thế chờ đợi, sinh khí dồi dào đến chói mắt, Diệp Tịch Nhan chỉ liếc qua đã như phải bỏng, bờ vai bất giác co lại, ngón tay cũng cuộn tròn.
Anh đi qua, tiếp tục xoa vành tai hồng phấn của cô. Ngứa.
Đau.
Phiền.
Bụng Diệp Tịch Nhan chua chua, lòng bối rối, nghiêng đầu né tránh, thế là vừa vặn cọ vào lòng bàn tay người đàn ông đang để sắn. Hứa Vong Xuyên bưng má
cô, bỗng nhiên kéo lên, cô không tránh kịp chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh. Tóc trắng còn vương nước mưa.
Chiếc nhẫn màu bạc trước ngực bị mài không nhìn ra hình dạng, số đinh trên xương quai xanh hình như đã tăng lên.
Ghim đinh trên người có thể xem như là mode ở thời kỳ tận thế, Tạ Tri Kiêu cũng thích hành hạ mình, khuyên môi, khuyên mũi… Có hai cái khuyên tai là do cô hỗ trợ.
Dường như phát hiện được sự thất thần của cô, Hứa Vong Xuyên tăng lực tay, bóp cho Diệp Tịch Nhan ứa nước mắt.
“… Làm gì thế?”
Bàn tay to lạnh lần dần về sau, đỡ gáy rồi ấn về phía trước.
Diệp Tịch Nhan nhào tới, dán mặt vào chỗ bụng dưới nổi gân xanh, cằm cọ sát kích thích côn th*t gật đầu, vừa tức vừa cáu. Mùi tanh tưởi nóng bỏng phả tới, cô giãy dụa như bị ch*t chìm, dùng hết sức đẩy ra. Đáng tiếc anh đã muốn chơi, tất nhiên không để cô có đường phản kháng.
Chất nhờn từ lỗ sáo tiết ra dính đầy cằm và cổ, còn kéo theo sợi tơ sền sệt d*m mỹ.
Diệp Tịch Nhan thở hổn hến chất vấn:” Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” “Liếm nó.”
“Không muốn, thối ch*t.” Cô cắn răng chửi mắng, nắm tay đánh, “Cũng không phải ai cũng nguyện ý liếm cho anh, đi tìm người khác đi…”
Mưa rơi lộp bộp, nện xuống nền đầt làm phiến lá cũng run rẩy theo.
Mùi bùn hoà với mùi cỏ cây tanh ngái xộc vào xoang mũi, thấm xuống lục phủ ngũ tạng, một khi cô chìm đắm trong đầm lầy này thì chẳng thể phân biệt trong hay đục.
Bầu trời hoàn toàn đen đặc.
Hứa Vong Xuyên dùng hai tay giữ đầu cô, kéo lên. Cổ Diệp Tịch Nhan đau như rách ra, lông mày nhăn nhúm, không giãn lúc nào. Anh xoay người hôn cô, răng cắn vào quai hàm, đầu lưỡi dài liếm vào cả khoang miệng, quấy động sau đó răng môi ùn ùn kéo quân đến.
Mùi rỉ sắt lạnh băng bao trùm khắp đại não, bắt ép và điều khiển từng sợi dây thần kinh.
Diệp Tịch Nhan như cái chén đựng đầy rượu ngon, sắp bị hút khô.
Nước bọt tiết ra không kịp với tốc độ mút mát của người đàn ông, môi nếu dám tránh né chắc chắn sẽ bị cắn, răng nếu dám phản kháng, sẽ bị bàn tay nắm ở cằm bóp chặt.
Càng phản kháng càng thống khổ. Chỉ có thể thuận theo anh.
Hơi thở dần mỏng manh, sức lức thoát ra khỏi cơ thế. Sắp ch*t.
Thế nhưng sau khi cơ thể nghe theo, đầu hàng quân địch, cơn tê dại ngưa ngứa kỳ dị từ bụng nhỏ bốc dần lên, lan ra toàn thân —— eo nhỏ để trần của cô gái bỗng nhiên co rúm, cứ như cơn căng thẳng đang đánh gãy sống lưng, cả người mất chống đỡ, truy xuống.
Cánh tay lạnh giá bao quanh lúc này đã có tác dụng.
Hai mắt đẫm lệ, cô tựa vào lồng ngực cường tráng, há mồm thở dốc.
Không đợi cô hồi hồn, tay lớn mơn trớn vòng eo rồi luồn vào chiếc quần đùi ngắn, kéo chiếc quần lót cho nó siết chặt hơn.
Vải vóc thít lại.
Kích thích nhục huy*t co rúm. “A!”
Diệp Tịch Nhan bỗng run lên, kẹp chặt hai chân, toàn thân ướt đẫm như thuỷ quỷ vừa bị vớt lên bờ.
Hứa Vong Xuyên ôm bằng một tay, dịu dàng vuốt ve mái tóc ướt lạnh dài mượt: “Liếm lúc thôi, dỗ dành anh, được không?”
Diệp Tịch Nhan hít một hơi, không đáp. Cơ thể không có cẳng tay mạnh mẽ ôm trọn, cô trơn trượt trôi theo lồng ngực lạnh lẽo dữ tợn, mặt kề sát côn th*t cân cấn. Rõ ràng không có ý định ngậm, chỉ há miệng thở thì ngay lập tức bị Hứa Vong Xuyên túm tóc thọc nó vào miệng.
Cứng quá, cổ họng đau xót.
Côn th*t thô to khiến cô chỉ có thể ừng ực nuốt nước bọt, đầu lưỡi không sao cử động nổi.
Cơ thể anh đanh run lên, một thoáng sau thì lắc mông với biên độ nhỏ, tiếng rên rỉ khó nín nhịn từ đỉnh đầu truyền đến, Hứa Vong Xuyên vẫn cố gắng kiềm chế, khàn giọng, nhưng rất nhanh tiếng rên rỉ trở nên gấp gáp mơ hồ, như con dã thú, miệng Diệp Tịch Nhan cũng như đang rít gào vì bị hành hạ quá khinh khủng.
Nước bọt tràn ra, nước mắt cũng thế.
Tiếng rên rỉ dừng lại rồi im bặt, tiếng thở dốc như mới trải qua một trận tai nạn vang vọng bên tai.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, môi sưng đỏ, tinh d*ch ứa ra từ khoé miệng, lỗ mũi cũng có chút rỉ ra, khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm lại càng đoạt hồn nhiếp phách.
Hứa Vong Xuyên cầm gốc dương v*t, vẫn còn đang bắn, bắn như súng phun nước tạo thành đường vòng cung màu bạc, bắn đầy mặt cô.
Diệp Tịch Nhan chống tay ngồi nôn khan. Giọng khản đặc.
Chưa kịp nôn hết đống con cháu của người nào đó, Hứa Vong Xuyên đã đi tới cởi quần cô ra, quần ngắn tụt đến đầu gối là vội vã như không chờ nổi, đồ lót chẳng kịp cởi, kéo mép quần rồi đẩy côn th*t vào.
Diệp Tịch Nhan giật mình, tựa vào đầu vai anh nức nở khóc: “Chậm một chút… cứng quá, to quá… xin anh đó… đừng làm nhanh thế…”
Hứa Vong Xuyên ôm người thở dốc.
Nhịn một chút nhưng cuối cùng cũng chả nhịn nổi, dữ dằn gặm tai cô, “Ngày nào cũng ăn sao lại không vào được, không cho phép yếu ớt, phải ngoan ngoãn cho chồng chơi chứ.”