Diệp Tịch Nhan thở gấp, hai mắt khép chặt. Ngón tay căng cứng cuộn chặt.
Tiếng phốc phốc kinh người vang tứ phía, Hứa Vong Xuyên đè ép tiến vào xong, chỉ để hai quả trứng chim ặt ẹo chặn ở bên ngoài, cặp mông màu mật ong nhấp nhô, eo thử hích dần về phía trước, ngón tay thô ráp luồn vào áo thun, vần vò bộ ngực qua lớp áo lót.
Diệp Tịch Nhan quay đầu, anh liền hôn rồi cắn vào cổ, đến lúc cô tức hổn hển quay đầu lại định mắng nhiếc thì anh thẳng eo, một nông một sâu hùng hục làm, mắt mở tròn nhìn cô không chớp.
Đau đớn nhưng cũng không tệ.
Phụ nữ luôn mềm mại, cô lại đặc biệt mê người hơn, đương nhiên cũng là người phụ nữ yêu kiều mềm mại nhất trên đời này.
Nhưng cô đối với anh, ngoài trừ sự đau đớn và thiếu kiên nhẫn còn có cái khác.
Bảo bối xấu xa chỉ lúc nào bị đè ra chơi ác mới chịu thẳng thắn, nhìn đi, mặt đỏ như gấc, d*m đãng làm sao, rên rỉ vui sướng rõ ràng là thích anh yêu anh lại
giống như đứa trẻ ầm ĩ náo loạn, dỗi hờn làm gì chứ? Anh vẫn luôn yêu cô hết mực, về sau cũng sẽ không thay đổi, vì sao cô lại không nghiêm túc yêu anh, hở chút là muốn chạy trốn, chẳng lẽ thích nhìn anh khổ sở sao?
“Diệp Tịch Nhan.” “Hửm?”
Anh đột nhiên dừng lại, cọ mặt vào khuôn mặt nhỏ đang phủ đầy sắc tình, ngửi mùi tinh d*ch của anh lưu lại, “Dễ chịu không?”
Nói nhảm, cô thích dương v*t vừa to vừa thô của chó lớn, thích thọc sâu cỡ nào có cỡ đó, nghiền cô tan thành từng mảnh, cả đêm không ngừng nghỉ. Nhưng lời vừa đến khoé miệng thì hơi khó nói, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa của anh hiện ra rõ ràng trước mắt, bởi vì đang ân ái mà màu mắt cũng tối hơn bình thường, như hai cây kiếm được mài sắc bén, nhìn không thôi cũng đã khiến mặt phải bỏng rát.
Diệp Tịch Nhan cắn môi.
Hứa Vong Xuyên cúi đầu, chôn mặt vào cổ cô, giọng nói ẩm ướt như mưa rơi, xối ướt cô, “Diệp Tịch Nhan, anh rất muốn giết em.”
Anh ngồi dậy, tách người ra khỏi cô.
Tóc trắng che mắt, không thấy rõ cảm xúc. Sấm sét vang dội.
Mưa càng lớn.
Người đàn ông đứng bất động, dường như cô ở trước mặt chỉ là tảng đá. Diệp Tịch Nhan yên lặng giữ chặt tay anh, không trả lời, cô lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Thoải mái, quả thật là em rất thích làm t.ình với anh.”
“…”
“Ôm em, Hứa Vong Xuyên.”
Cô cởi quần áo ra, tháo nội y đặt vào một chỗ sạch sẽ, ngón tay hơi móc rồi lột quần lót ra, cơ thể trắng nõn lồi lõm sáng bừng trong ánh chớp, tựa như tiên tử trong bức tranh.
Hứa Vong Xuyên thít họng, ngừng thở.
Diệp Tịch Nhan cởi trần tr.uồng, ôm bộ ngực căng tròn, đỏ mặt dùng chân chọc vào đầu gối anh, “Có nghe thấy không?”
Âm thanh mềm nhũn câu hồn.
Vừa nghe thấy, đầu anh đã nổ bùm một tiếng.
Hứa Vong Xuyên ôm cơ thể không mảnh vải che thân, tay trượt xuống hai bắp đùi kéo nó treo lên hông mình, Diệp Tịch Nhan ưỡn ngực, chống tay lên bả vai người đàn ông rồi cúi đầu nhìn, môi gần như bị cắn nát.
Cúi đầu nhìn côn th*t đi vào, thật là kích thích.
Hàng của anh lớn như vậy, đến cùng là đi vào thế nào.
Hứa Vong Xuyên chôn mặt giữa bộ ngực sữa, thở hổn hển cọ sát, âm thanh phốc phốc phốc dần biến thành tiếng phách phách phách vang vọng, mưa rơi lá rụng cũng không hoà tấu véo von như hai người.
Hai cơ thể hoà vào với nhau.
Mượn trọng lực đâm vào chỗ sâu nhất, chỉ mấy lần cắm thôi đã khiến Diệp Tịch Nhan hồn bay khỏi cơ thể. Cô bắt đầu túm tóc anh, lúc chặt lúc lỏng, khi nào muốn mạnh hơn thì túm chặt, khi nào muốn nhẹ từ từ thì thả lỏng tay.
Răng môi hỗ trợ.
Anh mút cho bộ ngực sữa đỏ hồng, không hút được giọt sữa nào, họng khát khô thì nổi giận nói muốn ăn miệng của cô, mông bị bóp đau rát, hình như sưng lên rồi, huy*t thịt cũng bị cọ ra lửa, d*m thuỷ không ngừng trào ra từ chỗ giao h.ợp của hai người.
Diệp Tịch Nhan hoa mắt chóng mặt. Thiếu dưỡng khí.
Bắp chân đau xót, không có chỗ tựa, trượt xuống đất lại bị Hứa Vong Xuyên vớt lên, lật lại rồi làm từ phía sau.
Ngực lắc lư mỏi nhừ. Cơ thể chấn động.
Sóng thịt dồn dập từ mông kéo lên ngực, tóc như đang khiêu vũ. Tiểu huy*t mềm nhũn dính chặt vào côn th*t, kéo cũng không ra, nội tạng cũng như bị nấu nhừ, nào ruột nào dạ dày dường như chẳng còn tồn tại, bụng nóng rát chỉ còn cảm nhận được dương v*t thô cứng mạnh mẽ đâm chọc.
Đầu tiên là nóng.
Sau đó là lạnh.
Cô giẫm lên bàn chân anh, run rẩy từng đợt.
Mắt Hứa Vong Xuyên mê say, ra vào từ phía sau, ôm cô như đang xi tiểu, đâm vào với thế trung bình tấn để đưa cô lên đỉnh.
Diệp Tịch Nhan cắn răng nghẹn ngào.
Bị húc liên tiếp dồn dập, cô run rẩy cầu xin anh, “Đừng, chồng… đừng, không chịu nổi… A a a … Tiểu ra mất…”
“Tiểu ra cho anh xem.” “Không được, bẩn lắm.”
Hứa Vong Xuyên hôn lên gò má rồi cọ cọ, “Sao lại bẩn, nước tiểu của cục cưng có phải chồng chưa từng nếm đâu, ngoan, đừng kìm nén…”
Cuối cùng, Diệp Tịch Nhan không nhịn nổi. Thét chói tai rồi tiểu ra.
Quá xấu hổ, khoái cảm kích thích cô bài tiết cũng đồng thời kích thích tiểu huy*t cao trào.
Chất lỏng trong vắt trộn với nước mưa, cánh hoa run rẩy giữa hai chân vẫn mấp máp cắn mút côn th*t.
“Thật chặt…”
Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn rồi buông cô xuống, ngồi vào ghế dài, tàn nhẫn bóp dương v*t đang giật giật. Diệp Tịch Nhan ôm chặt đầu anh rồi lắc lắc, “Sao thế?”
Tai anh đỏ bừng. “Muốn bắn.”
“Thì bắn thôi… cũng không phải không cho anh bắn…”
Anh kéo người ôm vào ngực, hô hấp trở nên gấp gáp, giọng nói cũng thô bạo hơn, “Sao có thể nhanh đến vậy được?”
Cô không ngoan, thì anh kiềm nén cơn bực bội, kiên quyết phải dùng sức lực trời sinh này để hàng phục cô, nên mãi chẳng thế mềm nổi. Cô ngoan ngoãn yêu anh theo anh, hại anh xương mềm gân nhão, tim cũng như bơ, đi vào đã muốn bắn, thật sự không có cách nào.