Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 150

Hứa Vong Xuyên ôm cô, xem xét khắp người, té nhưng không làm sao chỉ là người hơi bẩn thỉu. Cơn sướng qua đi, cô ầm ĩ kêu không muốn chơi nữa, giọng còn lớn hơn tiếng mưa rơi, Hứa Vong Xuyên ôm người vào ngực, chân đất đứng dậy, vớt cái đùi ngọc ép vào thân cây khô, Diệp Tịch Nhan lập tức ngậm miệng.

Đòi hỏi điên cuồng.

Thường thì lần thứ hai anh đều làm cực ác, không phải tốc độ đâm như máy đóng cọc thì không chịu b.ắn ra.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Từng cơn giã mạnh, khiến lưng Diệp Tịch Nhan bị ép đau. Cô bấu chặt lưng anh, cào ra vài vết màu, gặm cắn vào hầu kết và xương quai xanh, rồi trêu chọc núm v* màu nâu, liếm láp khiến người đàn ông phải run rẩy.

Mưa vẫn chưa ngừng.

Thân dưới vận động liên tục như mô tơ, đổi mấy tư thế liền, cô mãi mới ép được anh b.ắn ra thì ngay lập tức dương v*t trâu bò lại ngỏng cao.

“Chịu… chịu rồi…”

Cô ngậm tóc khóc lóc cầu xin.

Hứa Vong Xuyên kéo chiếc tóc mắc vào miệng cô, cố ý lau bùn lên chóp mũi cô, “Được, dừng lại.”

“Nghe lời vậy sao?” Không ầm ĩ với cô à!

Có phải ngày mai mặt trời sẽ mọc hướng tây không?

Hứa Vong Xuyên xoa cái đầu ướt sũng, trìu mến hôn một cái, “Sao lại nhìn anh như vậy?”

Diệp Tịch Nhan cúi đầu, khập khiễng ra lấy quần áo mặc lại. Một lát sau chó ch*t đã không còn tăm hơi, lát sau nữa, Hứa Vong Xuyên quay lại với tàu lá chuối đựng vài quả trứng chim.

Anh đi mặc quần.

Cô cầm áo khoác lên giũ cho bay hết tro bụi.

Hứa Vong Xuyên mặc áo ba lỗ, lôi sợi dây chuyền ra ngắm nghía hồi lâu mới nhận áo khoác mặc lại, cô đối xử với anh tốt như vậy làm sướng muốn ch*t. Trời mưa đường trơn trượt, xung quanh tối đen. Cô ôm chỗ trứng chim định để dành ngày mai ăn, anh ôm cô xuyên qua màn mưa ào ào.

Phiên chợ hoa khiên ngưu đã đóng cửa.

Rác rưởi được quét sạch ra, mưa không có cách nào đốt cháy, đành phải chất đống dưới mái hiên.

Xe gắn máy được chuyển vào trong phòng, đốt đống lửa trông coi một tấc không rời, còn dùng khăn lau bóng loáng. Hứa Vong Xuyên ngồi lên xe nhưng không cho Diệp Tịch Nhan ngồi đằng sau, cứ khăng khăng kéo cô ngồi lên trước rồi dùng quần áo bọc lại, sợ mưa xối đến, khoá kéo như dây thừng tròi chặt cô.

Vượt mưa gió đi thẳng về phía căn cứ, lúc ngang qua bầy zombie, chúng nó vẫn chưa tản ra, người sát ta ta sát người, o ép thành một cục, con đường sắp bị nhão nhoét.

Hứa Vong Xuyên huýt sáo. Zombie không để ý tới.

Dứt khoát nổ một đường máu, rồi đi xuyên qua.

Đối mặt với bầy zombie số lượng khổ lồ như vậy, Diệp Tịch Nhan vẫn rất sợ, bất giác ôm anh chặt hơn.

Hứa Vong Xuyên cọ cọ vào cô gái, thấp giọng nói: “Đừng sợ.” Cổng mở ra rất nhanh.

Là Tạ Tri Kiêu.

Anh cả đêm không ngủ, cõng Hi Hi đang ngái ngủ trên lưng, nhìn hai người tiến đến.

Chân Diệp Tịch Nhan toàn bùn đất, ngón chân đen sì, tóc ướt chẳng ra hình ra dạng, trong đó còn xen lẫn vụn cỏ và đất sỏi, cả người co rúm trong ngực Hứa Vong Xuyên, nhìn như thể vừa lăn lộn từ trong đất ra.

Tạ Tri Kiêu sững sờ.

Ánh mắt ôn hòa hờ hững đột nhiên sắc bén.

Diệp Tịch Nhan ngủ gà ngủ gật, hoảng hốt tỉnh lại, thò đàu ra nhìn quanh, mũi có bùn, miệng thì rách, mờ mờ thấy vết màu.

Cô bị đánh sao?

Hôm nay ở phiên chợ, có người chỉ vì chụp ảnh cô đã bị Hứa Vong Xuyên dùng dị năng nổ ch*t, lòng chiếm hữu và tính ngang ngược của người đàn ông này đạt đến trình độ hiếm có dù ở tận thế.

Mô tơ phi thẳng lên đỉnh núi.

Ánh mắt của Tạ Tri Kiêu chưa từng ấm lên, càng ngày càng rét lạnh.



Diệp Tịch Nhan buồn ngủ, mệt mỏi ghê gớm, bình thường chỉ sử dụng dị năng quá độ sức lực mới thoát nhanh vậy, hôm nay chẳng qua chỉ là ân ái sao mệt mỏi thành dạng này?

Cô chỉ muốn đi ngủ.

Đặt trứng chim xuống rồi thất tha thất thểu bò về phòng ngủ.

Hứa Vong Xuyên đuổi kịp, mặc kệ cô giận hay không, cởi sạch đồ rồi thả vào bồn tắm lớn. Nhẹ nhàng rửa sạch sẽ, còn sấy tóc thoa tinh dầu, nếu không tóc nhiều như vậy, ngủ một giấc sẽ biến thành Kim Mao Sư Vương mất.

Mặc dù cô chưa từng dạy anh.

Nhưng Hứa Vong Xuyên thường quan sát, đề phòng một ngày nào đó cô mất đi năng lực hành động, cũng vẫn có thể sống sung sướng thoải mái như cũ.

“Buồn ngủ…”

Diệp Tịch Nhan nằm lỳ trên giường, mất kiên nhẫn thều thào nói. Máy sầy ù ù, ồn ch*t đi được.

Hứa Vong Xuyên xoa mặt cô, sờ chán mới thả người vào chăn, dỗ đi ngủ. Anh lấy điện thoại di động ra, đặt ngay ngắn trên đầu Diệp Tịch Nhan, tách, chụp một bức rồi viết nhật ký trong phần ghi chú.

【Hôm nay làm hai lần ở ngoài trời, cô mệt mỏi choáng váng, trở về chỉ biết chổng mông đi ngủ, cũng không biết tôi vui vẻ đến nhường nào (cục cưng xấu xa ngủ cũng xinh đẹp, hôn hai cái) 】

Hứa Vong Xuyên xoa mặt cô, hôn không chỉ hai cái, lúc này mới vòng tay ôm cô ngủ.

Diệp Tịch Nhan mệt ch*t.

Mơ thấy mình cõng ba lô nặng, không làm sao cựa quẩy nổi, hôm sau tỉnh dậy mới biết đó là hai cánh tay cứng như xi măng cốt thép của con chó.



Giang Diễn chính thức viếng thăm căn cứ, còn mang theo một nhóm người.

Văn Dao biến mất, bên cạnh Giang Diễn là một mỹ nhân ngực lớn mắt sắc mày đậm mặc quân phục, khí chất hào phóng, cũng không nói leo loạn xạ, càng không đánh mất mặt mũi của Giang Diễn trước mặt mọi người.

Có lẽ, do “người phụ nữ” bên cạnh Hứa Vong Xuyên kích thích, khiến hắn từ bỏ em gái Văn Dao mãi chẳng chịu lớn, tuyển một mỹ nhân tri thức mang được ra ngoài.

“Ô, mặt mũi lớn ghê, bắt bản thiếu gia đợi nửa giờ mới chịu lộ diện, Hứa Vong Xuyên, cậu thật chẳng có đầu óc gì.”

Giang Diễn thân thiết muốn tới ôm anh.

Hứa Vong Xuyên né tránh, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, “Có rắm mau thả.”
Bình Luận (0)
Comment