Nếu như người bình thường bị đối xử như vậy chắc ngượng ngùng ch*t mất, nhưng Giang Diễn là ai chứ, nhíu mày cười châm biếm, coi đây như nhà mình, đặt mông ngồi lên ghế sô pha, hai chân vắt chéo gác lên bàn trà, vẫy tay, người phụ nữ bên cạnh lập tức đưa thuốc đến miệng, dáng điệu cúi người châm lửa thướt tha mềm mại, trong khoảnh khắc thu bật lửa lại còn ngước lên nhìn Hứa Vong Xuyên, ánh mắt phong tình vạn chủng.
Giang Diễn nhìn người phụ nữ kia một chút, cong môi cười lạnh.
Xã hội này đã chẳng còn chút đạo đức, muốn chơi thế nào thì chơi, mọi quan hệ hôn nhân bị xoá sổ, giữa nam nữ chẳng còn chút tín nghĩa, vua chúa gì cũng vậy thôi, vẫn phải đề phòng người khác đội nón xanh, thật mẹ nó tuyệt vời.
Triệu Quang Minh chậm rãi chạy đến, móc khăn tay ra lau mồ hôi, nhớ ân cũ Giang Diễn đã cung cấp thuốc ngăn chặn nên không lên mặt dạy đời, trực tiếp hỏi luôn: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì mà phải dàn cảnh hoành tráng thế này, không phải đến đánh nhau đó chứ?”
“Nói đúng.” Giang Diễn liếm môi, nhởn nhơ nhả khỏi, “Tôi đến vì muốn tới căn cứ đại học thành phố đòi người.”
“A?”
Căn cứ đại học thành phố đều là kẻ già yếu tàn tật, nuôi trồng đủ loại hoa màu và gia cầm, vì tìm kiếm sự che chở, hàng tuần giao nộp cho căn cứ bờ sông hai xe rau quả và thịt trứng, cần gì phải dàn cảnh lớn đến vậy?
Chẳng qua Triệu Quang Minh không muốn mở rộng, chứ muốn phá căn cứ kia, cậu mang mấy người vào là thoả sức cướp bóc đốt giết.
Giang Diễn phất phất tay, người phụ nữ và vệ sĩ đồng thời lui ra. Hắn đứng lên, một cước đạp cửa đóng phòng họp, roẹt roẹt kéo màn che, đợi xoay người lại thì thần thái bất cần đời đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc chưa từng có từ trước đến nay.
“Nói cũng dài dòng… Tóm lại là do căn cứ đại học thành phố truyền tin tức đến, nói nghiên cứu vắcxin đã có đột phá, mấy nghiên cứu viên ở căn cứ chúng tôi hào hứng chạy tới, sau đó thì mất liên lạc luôn.”
Triệu Quang Minh khẽ giật mình, giọng cao hơn. “Việc nghiên cứu vắcxin ở đại học thành phố có tiển triển, sao chúng tôi ở ngay Giang Thành không biết nhỉ?”
Giang Diễn bắt đầu phiền.
“Đúng vậy, thế mới kỳ quái, biết thế điện thoại cho các người trước, hiện tại thì hay rồi, người chẳng biết sống ch*t, tôi mang theo đám người không rõ tình hình nên không tiện ra tay.”
Triệu Quang Minh thu lại khăn tay, “Cho nên anh muốn nhờ chúng tôi để tìm hiểu tình hình?”
“Nếu có thể, mượn chút nhân thủ phối hợp.” “Nhổ vào!”
“Cậu nhổ cái gì? Nước bọt phun hết vào đầu tôi rồi.”
“Tôi nhổ vào mặt anh ấy.” Triệu Quang Minh tức giận đến run tay, ” Còn đòi mượn nhân thủ sao, nói hay nhỉ? Cũng không phải chuyện của bọn tôi, lại muốn người chúng tôi đi liều mạng, đánh bàn tính cũng đừng quá vang, sao, tưởng chúng tôi là mấy tên nhãi học sinh cấp ba chắc?”
Hứa Vong Xuyên đã hai mươi, mấy người bọn họ đều đã trưởng thành.
Thả ở thời cổ đại, Hoắc Khứ Bệch diệt Hung Nô mấy lần rồi đó, còn định xem nhẹ tụi này.
Giang Diễn quay đầu sang chỗ khác, rít mạnh điếu thuốc. Dải khói dài hơn.
Bỗng nhiên hắn nói những lời vô nghĩa, nói gì mà ba mươi tuổi muốn gây dựng chút sự nghiệp, trải qua nhiều chuyện không còn là kẻ chỉ biết toe toét vui đùa tranh cãi với bọn họ, hắn nói hắn là người đàn ông có thể sống sót nên biết tính toán mọi việc, còn muốn làm gì đó lâu dài cho đồng bào, cho nhân loại.
Hắn nói mấy nghiên cứu viên đó đều là dạng tinh anh, xã hội thành ra thế này rồi chẳng bồi dưỡng nổi đâu, bọn họ mà ch*t chính là xói mòn nền văn minh nhân loại, bằng không Giang đại thiếu gia hắn sao phải bỏ qua những ngày tháng ăn chơi hưởng phúc, đơn độc trở lại Giang Thành để xông pha chiến đấu quên mình chứ, còn ở chỗ này ăn nói khép nép cầu xin bọn họ.
Nếu là ngày trước.
Giết người, hắn còn chẳng làm được nữa là.
Triệu Quang Minh ôm ngực ngồi bệt, nét mặt xoắn xuýt.
Giang Diễn nói có chút đạo lý, nhưng một bên là đại cục của xã hội loài người, một bên là căn cứ bọn họ vất vả gây dựng, rất khó khăn để chọn lấy hay bỏ.
Hai người không hẹn mà nhìn về phía Hứa Vong Xuyên. Hứa Vong Xuyên từ chối thẳng, “Không được.”
“Vì sao?”
“Căn cứ đại học thành phố có người làm vườn giỏi, biết trồng hoa hồng.” “…”
Cứ cách một đoạn thời gian, đại học thành phố sẽ cử người sang đây sửa sang vườn hoa, cụ già làm nông ngay cả cây đa héo sắp ch*t cũng có thể khiến nó khởi tử hồi sinh, mặt cỏ cũng chăm sóc bốn mùa xanh tốt, còn ước định tháng tư năm sau sẽ mang mấy bồn hoa hồng tới. Đây là nhà của anh, có người anh yêu
nhất, anh muốn tặng cô bốn mùa rực rỡ, nên lười chẳng muốn quản cái gì mà vacxin virus gì mà văn minh nhân loại.
Dù sao anh và Diệp Tịch Nhan cũng chẳng hề hấn gì. Người khác có ch*t hay không, liên quan rắm đến anh ấy. Giang Diễn giống như con mèo xù lông.
Triệu Quang Minh lắc đầu, “Anh cũng thấy đó, Giang đại thiếu gia, anh tự nghĩ biện pháp đi, với quan hệ cũ của chúng ta, tôi sẽ nói tin tức chúng tôi biết về căn cứ đại học thành phố cho anh biết đầu tiên.”
Hứa Vong Xuyên vung áo khoác lên bả vai, đi ra mở cửa.
Giang Diễn nằm trên ghế sô pha, bỗng nói: “Không phải cậu vẫn muốn tìm cha mẹ Diệp Tịch Nhan sao? Bọn họ cũng trong đám nhân viên mất tích đó.”
Hứa Vong Xuyên dừng bước, nhưng không quay đầu lại. “Nhìn tôi dễ bị lừa thế sao?”
“Lừa cậu làm con chó nhỏ.” Giang Diễn lạnh lùng nói:” Sau khi bọn họ biết tin Diệp Tịch Nhan đã ch*t, chủ động xin đến Giang Thành, vốn là ôm quyết tâm liều ch*t, cũng trách tôi không ngăn lại… Nhưng đáng trách nhất là ai, cậu rõ mà? Hả?”
Vì sao Diệp Tịch Nhan xảy ra chuyện, Hứa Vong Xuyên là người rõ ràng hơn ai hết.
Đúng, đúng là do hắn ngáng đường, thích châm ngòi ly gian hai người, như kim không sợ lửa nung, nhưng Diệp Tịch Nhan là người phụ nữ của Hứa Vong Xuyên, ch*t rồi, không phải Hứa Vong Xuyên nên chịu trách nhiệm à?
Ngại chưa đủ kích thích.
Giang Diễn tiếp tục đâm thêm một kiếm, “Tịch Nhan mà đi theo tôi, sớm đã ba năm ôm hai, chỉ trách cô ấy mắt mù, đầu óc đông đặc, cứ nhất quyết theo đồ bạc tình bạc nghĩa là cậu. Đừng nói với tôi, hiện tại cậu có vợ mới nên quên con mẹ cô ấy rồi nhé, không muốn quan tâm đến chuyện của cô ấy chứ gì, Hứa Vong Xuyên, tôi thật sự khinh thường cậu…”