Bang! Bang Bang Bang!
Mấy tiếng nổ vang, toàn bộ đồ dùng trong nhà bị nổ tung. Luồng khí tứ tán mang theo mảnh vụn táp vào người đau nhức. Anh giữ chặt khuôn mặt sợ hãi đang nhíu chặt của cô, khàn giọng nói:” Không muốn sống tử tế đúng không? Vậy thì đừng sống nữa!”
Bì Bì sủa loạn, gầm gào lông dựng đứng cả lên.
Rõ là rất sợ hãi nhưng vẫn trung thành canh giữ bên người.
Diệp Tịch Nhan cũng ghì chặt mặt anh, run rẩy quát: “Được, ch*t thì ch*t, cứ như thể ai cũng ham sống sợ ch*t không bằng. Hứa Vong Xuyên, ba ngày liền anh không qua đêm ở nhà, trở về chỉ như chấm đĩa, vừa lộ mặt là cút luôn. Ở bên ngoài nuôi gà nuôi vịt không chít lên một tiếng, cũng chẳng phải là cấm anh nuôi. Lão nương dẫn Bì Bì ra ngoài tản bộ chút là anh nổi điên, làm sao, chỉ cho phép quan phóng hoả không cho bách tính đốt đèn, tài giỏi thế thì lên trời luôn đi?”
“Tản bộ?” Anh nắm chặt tay cô, gần như là bóp nát, “Có phải hôm nay mà lão tử không quay trở lại, em liền trốn thoát khỏi Giang Thành không?”
” Rõ ràng!”
“Em!”
“Em cái gì mà em!” Diệp Tịch Nhan bóp mặt anh, “Bì Bì cũng biết đi chơi chán phải về nhà ngủ, anh có nhà mà không về, làm gì cũng chẳng nói một câu, đến cùng là ai đang làm loạn? Nói cho anh biết, Hứa Vong Xuyên, đừng nghĩ em hơi thích anh chút thì da thịt lỏng lẻo, mẹ nó, lão nương nay thích anh, mai chán ngấy liền có thể thích người khác, muốn túm chặt ư, nằm mơ đi!”
Ở thế giới bình thường, bất kỳ người đàn ông nào nghe được lí do thoái thác như trên cũng phải nổi cáu.
Bạn gái kiểu này quả thật là đến đòi nợ mà.
Trước kia, Hứa Vong Xuyên chỉ là con chó của Diệp Tịch Nhan, tình nguyện nằm sấp, căn bản không có quyền cáu giận. Hiện tại làm lão đại lâu rồi, quản mi là rồng hay giun thì đều phải nằm sấp trước mặtt Hứa Vong Xuyên hắn, đâu chỉ
tính khí nóng nảy, cứ như Diêm La Vương nhất niệm sinh sát, “Lão tử ở bên ngoài cược cái mệnh này cho em, em dĩ nhiên muốn đến với người khác?”
“Vì em?”
“Tin hay không, hôm nay, ngay trước mặt mọi người, anh chơi em mười hiệp?” Diệp Tịch Nhan vung tay qua, “Anh dám?”
“Em nhìn xem anh có dám không? Không phải nói tha hồ nuôi gà nuôi vịt à? Lão tử mặc sức mà làm cho em xem!”
Hứa Vong Xuyên lỏng tay đứng lên, bực bội cào tóc, một cước đạp đổ cái tủ thấp sập xệ sắp đổ, sải bước đi về phía trước, cơ thể kéo theo cơn gió cay nghiệt mạnh mẽ, chưa đi được hai bước thì lạnh lùng ngoái nhìn, vừa vặn đối mắt với Diệp Tịch Nhan.
Cô gái cúi đầu ngước mắt trừng anh, đôi mắt tròn như hồ ly vừa hung lại vừa ác, tức giận răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Trên khuôn mặt nhỏ hung thần ác sát phảng phất tia yếu ớt, giống như chắc chắn anh sẽ quay đầu, khoảnh khắc chạm mắt với anh, cái cằm lập tức kiêng căng hếch lên.
Sao cô không đắc chí ch*t đi?
Hứa Vong Xuyên thu hồi ánh mắt, đạp cửa. Bụp!
Diệp Tịch Nhan cởi giày vung qua, ném trúng giữa gáy.
Anh giận điên, quay đầu bước lớn qua, nghiến răng nghiến lợi nói:” Diệp Tịch Nhan, cuối cùng thì em muốn thế nào?”
“Ôm.”
Cô giang hai tay, mở to mắt nhìn anh.
Mãi không thấy người đàn ông cử động, nét mặt hơi hoảng loạn, cổ tay đong đưa, như đứa trẻ xấu thói không giành được bánh kẹo liền chơi xấu, “Ừm~ ôm~”
Hứa Vong Xuyên búng trán cô, đem người đẩy ngã rồi lại ôm lấy. Lông mày rậm nhíu chặt, môi kéo thành đường thẳng tắp. Trái tim đau đớn từng nhịp, ôm cô vào lòng như kiểu sắp từ giã cõi trần.
Da anh tái xám.
Xám đến không bình thường.
Diệp Tịch Nhan sử dụng dị năng, phát hiện tổ chức kỳ quái trong cơ thể Hứa Vong Xuyên đang tăng sinh chóng mặt, lòng chợt lạnh, vội vàng bưng mặt anh, cười dịu dàng:” Em không chạy trốn, thật mà, chỉ là lòng buồn bực, dẫn Bì Bì ra ngoài tản bộ.”
“Trên người em có hương vị của kẻ khác.” “…Hả?”
Cô không trả lời nhưng nét mặt đã để lộ mọi chuyện.
Hứa Vong Xuyên cưới gằn, vừa cười vừa gật đầu, “Tốt, rất tốt.”
Xương sườn kêu ken két, Diệp Tịch Nhan đau rút hơi, đầu óc trống rỗng, tức cũng chẳng dám tức, sợ anh sẽ giận hơn, chờ cơ thể chậm rãi quen đi thì thở gấp và trầm, tựa đầu vào vai anh nhỏ giọng nói chuyện, “Có người đến mang em đi, nhưng em không đi.”
“Hừ.”
Anh cười lạnh.
Diệp Tịch Nhan vừa muốn há miệng, Hứa Vong Xuyên gằn từng chữ một: “Chạy à, không quan trọng, dù sao cũng bắt được rồi anh cũng sẽ chặt người thành từng mảnh nhỏ, tự mình đút cho em ăn.”
Biểu cảm của anh cực kỳ âm trầm, không giống như đang đùa.
Diệp Tịch Nhan đơ một giây, rút tay về, không dám ôm nữa. Dáng vẻ lanh lợi sợ sệt như chú thỏ trắng vô hại với con người, nhưng chỉ là giống thôi.
Cô cất giữ bí mật không chịu thổ lộ, còn bày ra bộ mặt tràn đầy oan ức. Chuyện cô không muốn nói, cả đời anh cũng chẳng thể cạy mở.
Hứa Vong Xuyên vốn chẳng có biện pháp với Diệp Tịch Nhan, vốn chẳng có biện pháp nào.
Như ngõ cụt.
Anh vẫn đứng lỳ ở cuối đường không muốn rời đi.
Hứa Vong Xuyên bóp cằm cô, vân vê liên hồi, lúc nặng lúc nhẹ, không nhìn rõ toan tính. Diệp Tịch Nhan luôn có cảm giác một giây sau bàn tay lạnh giá sẽ dời xuống cổ và đưa tới một cơn ngạt thở ngọt lịm.
Cuối cùng anh không hoàn toàn lên cơn điên, bùng phát bóp ch*t cô. Cằm anh chống lên đỉnh đầu cô, cọ qua cọ lại, “Sợ anh?”
“…Ừm.”
“Em nên sợ.” Hứa Vong Xuyên ôm cô vào phòng ngủ, giọng điệu không chút lên xuống: “Dị năng của em là chữa trị, không phải phục sinh, nếu anh muốn, em không có cách nào sống nổi.”
Nằm dài trên giường, Diệp Tịch Nhan từ từ ngồi dậy, nghiêng đầu ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên câu môi khẽ cười, cười xong thì kéo cổ áo anh, giọng điệu không chút lên xuống, “Nếu em muốn, anh cũng không có cách nào sống nổi.”
Cánh môi ngọt ngào dâng đến.
Cái miệng mím chặt của anh phải đầu hàng ngay lập tức, chỉ cần đụng phải cô, mỗi tế bào tê liệt, mỗi dây thần kinh ngừng trệ, mỗi thớ thịt đều ch*t như không
thể ch*t thêm.
Quả thực.
Chỉ cần cô muốn, anh ch*t chắc chẳng thế nghi ngờ.