Nụ hôn của cô chỉ đến đó là ngừng, so ra còn nhẹ hơn hạt mưa, thế nhưng cảm giác tê dại râm ran trên môi mãi chưa tan biến.
Anh biết không thể làm t.ình, nếu không chuyện phản bội lừa gạt đêm nay sẽ tan thành mây khói, chẳng phải quá hời cho cô sao. Cũng biết không thể bỏ qua, nếu không về sau cô nhất định sẽ coi trời bằng vung, rồi có ngày ngay cả làm chó anh cũng chả còn cơ hội.
Vậy làm sao đây?
Diệp Tịch Nhan hé môi lùi lại, tâm anh rầu đến hoảng, đầu ù đi, chẳng còn biết cách suy nghĩ.
Hứa Vong Xuyên chưa từng hút thuốc phiện.
Vậy mà giờ phút này thấy đồng cảm với những con nghiện, anh chẳng còn điều khiển được chính mình, như thể Diệp Tịch Nhan mới là người điều khiển. Anh khát khao cô, không cách nào ức chế, tựa như trong cơn say càng uống lại càng thấy khát, nhưng mỗi lần thoả mãn xong lại kéo theo sự trống rỗng lớn lao, cứ như chỉ đem người ăn vào bụng mới có thể kết thúc nỗi khổ mưu cầu.
Đúng vậy, quá khốn khổ.
Hứa Vong Xuyên biết tình cảm đã cưỡng ép sẽ không đậu thành quả, dù có may mắn đi tới cuối cùng chắc cũng chẳng phải kết thúc đẹp đẽ, như cha mẹ anh, gắng gượng chịu đựng làm bạn đời làm gia đình.
Nhưng anh chẳng có cách nào buông tay. Diệp Tịch Nhan chủ động hôn anh.
Anh không biểu hiện chút cảm xúc.
Sau khi con chó lên làm lão đại học được cái kiểu đơ mặt, quản lý cảm xúc mẹ nó cực kỳ thích hợp. Diệp Tịch Nhan có chút thấp thỏm, vừa còn ra vẻ nói muốn
mạng chó của anh, hiện tại thì cực kỳ hoài nghi về sự hấp dẫn của “cục xương” là mình.
Việc lẳng lơ câu dẫn, ngoắc tay nhất định phải có người đàn ông thần hồn điên đảo ngu dại hùa cùng, nếu không vở kịch một người diễn, một người xấu hổ ai xem.
Diệp Tịch Nhan thở dài nằm ngửa, ngón tay quấn lọn tóc chơi đùa. Một lát sau, tự dưng thấy bực bội.
Cô đạp anh một phát, vênh mặt hất hàm, “Muốn cút thì cút nhanh đi, đừng ở lại cho chướng mắt.”
Hứa Vong Xuyên chùi môi, bạnh hàm, đứng nới cổ áo, hai chân quỳ lên giường kẹp lấy hai chân cô.
“Làm gì?”
Diệp Tịch Nhan ngửa đầu hỏi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vừa lạnh lùng vừa đáng ghét, chê anh vướng víu, còn cau mày híp măt, hận không thể viết chữ chê lên trên mặt.
Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên giật quần áo ra, bộ ngực căng tròn bỗng chốc rung bần bật nhảy ra. Cô giật mình, khí lạnh trên mặt dần rút đi thay vào đó là sự bối rối, nhấp môi vòng tay cố gắng che chắn. Hai thân vô thức cuộn tròn, nhưng bị Hứa Vong Xuyên ngồi đè chặt nên chẳng còn chỗ nào để trốn chạy.
Anh sát lại, thô lỗ giữ chặt tay cô, “Chắn cái gì, không cho anh nhìn sao?” “Hứa Vong Xuyên!”
Người đàn ông thờ ơ cười cợt, “Diệp Tịch Nhan, em có sức hấp dẫn cực lớn, lão tử ngày giấu đêm phòng, lo lắng khắp nơi, em thì vì để tình nhân chạy trốn không tiếc mạng mình, nói xem nào, em cho hắn sờ cái v* hay chơi tiểu huy*t?”
“Chơi ở đâu, trên giường của chúng ta à?” “Chơi mấy hiệp? Hả?”
“Có để hắn bắn vào trong không?”
Anh ghì chặt mặt cô, gằn từng chữ một: “Chơi em có thoải mái như anh không?”
Diệp Tịch Nhan lắc lắc, cắn ngón tay anh, nhưng Hứa Vong Xuyên dường như chẳng ngại đau, lông mày cũng không thèm nhíu, dùng sức ấn mặt cô xuống đệm, quát ầm lên: “Đừng giả vờ câm điếc, nói?”
“Anh doạ em.”
Diệp Tịch Nhan mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đang nổi giận với ánh mắt không thể tin, chẳng bao lâu, lệ lăn dài, trào ra khỏi kẽ tay màu xanh xám.
“…”
Hứa Vong Xuyên như bị bong rụt tay lại, ngữ khí gần như tuyệt vọng, “Em đừng làm anh buồn nôn, Diệp Tịch Nhan… Con mẹ nó, trên người em còn ám mùi hương của thằng khác, dựa vào cái gì còn dám hôn anh? Anh yêu em nhưng chưa đến mức mất hết lòng tự trọng!”
Diệp Tịch Nhan co rụt người, sợ, cực kỳ sợ hãi, nhưng quen bắt nạt chó, vừa há mồm là mắng chửi, “Em chẳng làm gì với hắn cả, anh không tin bóp ch*t em đi, bóp ch*t cục cưng anh yêu nhất đi… hu hu hu… Mau bóp ch*t em đi…”
“Em cho rằng anh không dám?”
“Đương nhiên là anh dám, hiện tại đã có tiền đồ có gì không dám? Ầm ĩ cái gì chứ, chỉ biết tóm lấy em làm ầm ĩ, bóp ch*t không phải là xong chuyện sao? Tốn lắm nước bọt cãi nhau trận lớn làm gì, nước bọt nhiều quá không có chỗ dùng à?” Cô mắng xong, thì điềm tĩnh lao về phía góc giường, “Được, anh không ra tay thì để em tự làm, sống còn ý nghĩa gì đâu!”
Diệp Tịch Nhan lao đầu qua, đập đến choáng đầu hoa mắt, nước mắt như miễn phí không ngừng trào ra, mặt nhăn nhúm một cục, miệng không khép lại được, cơ thể đau đến co giật.
Mẹ nó, hoá ra đập đầu tử tử đau như thế?
Lần sau muốn doạ con chó chọn cái gì nhẹ nhàng hơn, chứ cách này cũng quá chịu tội mà.
Đau đớn kinh khủng, khóc không thành tiếng. Nhất là với Diệp Tịch Nhan, kiếp trước đã chịu nhiều đau khổ, luôn biết khóc lóc là hành động lãng phí thể lực và làm lộ vị trí, thế nên cơ thể càng đau đớn, thì sẽ lại vô thức cắn răng, liều mạng nín nhịn.
Hứa Vong Xuyên đưa tay ngăn cản, cho rằng cô đang diễn kịch, dù sao Diệp Tịch Nhan có chút tiểu xảo, ai biết cô đập đầu thật.
Lòng bàn tay run lên từng cơn, anh vội vàng bới tóc cô ra, “Anh xem nào…” “Hu… A…”
Diệp Tịch Nhan ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.
Anh bị doạ, giận dữ quát cô, ” Em không biết đập nhẹ chút à?”
Cô há miệng, muốn mắng người, thế nhưng đau không còn hơi sức, nước mũi nước mắt tùm lum, cơ thể giật giật, tạch tạch tạch, vết máu loang lổ trên đầu nhỏ xuống từng giọt.
Hứa Vong Xuyên ôm cô bằng một tay, nào dám hỏi cô vượt tường với ai, nào dám so đo việc cô nói dối hay giở mánh khoé, hoảng loạn cùng lo sợ, đột nhiên rống lên, “Mau dùng dị năng!”
“Đau ——”
Diệp Tịch Nhan vừa đạp chân vừa gào.
Đầu anh ù đi, tức tối:” Đau còn không phải do chính em đụng!”