Trời còn chưa sáng, dưới tầng vọng lên tiếng i ỉ khẽ khẽ không ngừng nghỉ của Bì Bì. Diệp Tịch Nhan đứng lên mở cửa, xoa đầu chó, nghiêng người gọi nó vào nhà. Bì Bì dựng thẳng lỗ tay, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ vang dội, còn mạnh mẽ gặm tay áo Diệp Tịch Nhan kéo cô đi.
Liễu Văn Du thò đầu ra từ của sổ tầng hai, nói chắc chắn: “Chắc là mót tiểu, muốn đi dạo, con dẫn nó đi đi.”
“Bì Bi không giống chó bình thường, tự biết cách đi dạo.”
Diệp Tịch Nhan nói xong, người bị Bì Bì kéo ra ngoài. Kéo cô còn chưa đủ, còn kéo cả Lý Nhược Nam nhưng Lý Nhược Nam ngủ như lợn ch*t, ngáy pho pho, kéo chẳng nổi, Bì Bì bực tức đá cô ấy hai phát sau đó dùng đầu ủi mông Diệp Tịch Nhan.
Liễu Văn Du cười, “Chó các con nuôi còn biết cáu kỉnh với người.” “Dạo này nó rất hay cáu kỉnh, ai cũng muốn nhe răng.”
Bì Bì sủa hai tiếng bé, như kiểu trách móc. Càng nói thì càng sủa to hơn.
Diệp Tịch Nhan chẳng còn cách nào, vừa đi vừa ngoái mặt về sau dặn: “Mẹ, cha tỉnh mẹ bảo người gọi con ——”
“Ầy, cứ đi đi”
Bì Bì kéo Diệp Tịch Nhan đến chỗ đủ xa mới dừng lại, mông ịn xuống đất, chân trước điên cuồng cào lên đầu, vừa cào vừa hỉ mũi. Từ tối qua đã chảy nước mũi
chả rõ nguyên do, Diệp Tịch Nhan nghi ngờ nó bị bệnh, nhưng mũi ướt, lỗ đít sạch sẽ, không tiêu chảy, xem đầu lưỡi vẫn hồng, nhìn rất khoẻ mạnh.
Diệp Tịch Nhan ngồi xổm kéo mặt chó: “Mày sao thế?”
Bì Bì nhìn cô một chốc, thở dài như người, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng.
Diệp Tịch Nhan bị chọc cười, mãi mới có dịp rời khỏi Bạch Công Quán, không thể quay lại dễ dàng được, cô dứt khoát theo chó Bì Bì đi tản bộ khắp nơi. Sáng sớm không nhiều người hoạt động, cung kính chào hỏi cũng có, xem thường cũng có, nhưng đa số đều tặng cho cô những ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ.
Đẹp cần được chứng minh.
Ngày nào cũng buồn bực ở trong phòng không được tưới tắm bằng ánh mắt ao ước của người khác, Diệp Tịch Nhan sắp quên mình đẹp cỡ nào. Chơi một hồi, Bì Bì tiểu cũng đã tiểu, ị cũng đã ị, Diệp Tịch Nhan vô thức bước về Bạch Công Quán, nhìn thấy nóc nhà mà tự khinh bỉ chính mình.
Sao mới được thả nửa ngày mà hội chứng Stockholm đã phát tác rồi?
Còn không biết xấu hổ nói Lý Nhược Nam ngu hết thuốc chữa, cô chưa chắc có cốt khí như vậy.
Đến đã đến rồi, Diệp Tịch Nhan bắt chuyện với bảo vệ ở cổng, lững thững đi vào trong, đến sân sau thì nín hơi nhón chân, muốn xem thử tên chó kia nhân lúc cô không ở đây đang làm trò gì.
Nếu bắt gian được thì tốt quá.
Cô chưa từng được đánh tiểu tam, đời trước toàn làm tiểu tam bị đánh. Phòng bếp.
Người đàn ông để ngực trần đang tráng trứng, còn đeo tạp dề, chiếc nơ màu vàng nhạt vụng về như con bướm xiêu vẹo làm tổ trên bờ eo, gần như không nhận ra đó là con bướm. Quần jean siết chặt cơ mông, chắc nịnh, đồ lót màu xám hơi lộ ra, phía trên cái mông đầy đặn là vết lõm con kiến rồi bờ eo nhỏ, xương sống thẳng tắp, cơ bắp phình lên tạo thành mảng sáng tối, xương hồ điệp ẩn hiện dưới động tác tay.
Vết sẹo quen thuộc bỗng có chút hoãng dã.
Diệp Tịch Nhan ngắm nghía một lát, rón rén ôm chầm từ phía sau.
Hứa Vong Xuyên tiếp tục tráng trứng, lười chẳng thèm đánh mắt liếc nhìn. “Em đang làm gì thế?”
” Không có mắt à?”
Hứa Vong Xuyên tức mình quay mặt, trứng tráng nổ mỡ bụp một tiếng.
Diệp Tịch Nhan giật mình, hôn bờ lưng người đàn ông, giọng nói ỏn ẻn mềm yếu, kéo dài, “Thật hung dữ, thật hung dữ mà…”
Hứa Vong Xuyên không buồn nhúc nhích, đợi trứng tráng chín.
Diệp Tịch Nhan dụi nhẹ vào lưng, ngửi mùi máu tươi quen thuộc, nội tâm nhũn nhừ. Không muốn người ta ghét thêm, yên lặng buông tay, chưa kịp buông thì Hứa Vong Xuyên ném chảo xuống, giữ chặt lại.
Lòng bàn tay anh lạnh thấu, lạnh tê tái. “Không có em, ngủ ngon không?” “Không.”
“Sao lại không ngủ ngon?” “Em nói thử xem?”
Diệp Tịch Nhan vênh mặt, cười thật tươi, “Chắc chắn là nghĩ đến em, đúng không?”
“Hừ.” Hứa Vong Xuyên nghiêng đầu cười nhạo, không nhìn rõ biểu cảm nhưng toàn thân đều tản ra mùi oán phụ, “Nhớ em làm gì chứ? Nghĩ đến em đi đường giẫm cứt chó, uống nước sặc sụa, ăn cơm gãy răng…”
“Biết rồi, anh muốn em ch*t chứ gì.”
Trong lúc đấu võ mồm với cô, trứng rán trong chảo đã khét lẹt.
Hứa Vong Xuyên tắt bếp, dọn bàn ăn, lấy xẻng xúc chỗ trứng rán đen sì và lạp xưởng nửa sống nửa chín, lấy từ tủ lạnh một quả dưa chuột, kẹp nó vào hông như cái đuôi nhỏ rồi đi ra phòng khách. Anh hỏi Diệp Tịch Nhan ăn sáng chưa, Diệp Tịch Nhan lắc đầu, sau đó chủ động chọn dưa chuột, sợ con chó nhét chỗ món trứng rán đen sì vào miệng cô.
Bữa sáng tự làm quả nhiên rất khó ăn.
Hứa Vong Xuyên không kén chọn nhưng cũng phải chịu thua trước tay nghề xuất thần nhập hóa của mình.
Trước kia sống một mình, không phải ăn ở căng tin trường thì chính là thức ăn nhanh gần nhà, chắc bụng chưa tính là ngon. Về sau khi ở cùng với cô, ăn gì cũng thấy ngon. Cho dù virus bùng phát, đồ ăn thiếu thốn, nhưng nguyên liệu tệ đến đâu vào tay cô cũng biến thành cao lương mỹ vị. Rõ ràng là đại tiểu thư yểu điệu, không biết phải ngậm bao nhiêu đắng mới biến thành bây giờ.
Hứa Vong Xuyên ăn hai miếng rồi dựa lưng vào thành ghế.
Diệp Tịch Nhan cắn dưa cằn nhằn:” Đừng đeo tạp dề rồi ngồi dựa vào ghế, mùi khói dầu ám hết vào ghế sô pha rồi.”
“Cũng chẳng phải em giặt.” “Chúa lôi thôi.”
Hứa Vong Xuyên liếc cô, nhấc chân đặt lên bàn trà, haiz, chính là cố tình làm cô ngứa mắt.