Diệp Tịch Nhan gặm dưa chuột nguýt anh.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng thiếu đi lớp sương mù dày che lấp, sạch sẽ như mới gột rửa, kết hợp với khuôn mặt thanh tú yêu dã cuốn hút, nhìn bình thường thôi đã mất hồn mất vía, đừng nói là giờ, anh đứng dậy, vô cùng tủi hờn chỉ muốn ôm cô, ôm cô thật chặt.
“A —— làm gì thế?”
Diệp Tịch Nhan kinh ngạc thét lên.
Hứa Vong Xuyên kéo người vào ngực, một tay ghìm chặt cổ, kéo nó áp vào người, khàn giọng hỏi:” Sớm như vậy đã mò tới, có phải cũng nhớ anh?”
“Thế thì không phải.”
Anh yên lặng nhìn cô, không nói chuyện.
Hơi thở nhè nhẹ nhưng do quá gần, bốn bề vắng lặng, nhẹ thế nào cũng biến thành tiếng trống, ầm ầm đấm vào màng nhĩ, rung động lòng người.
Thế là tim cô và anh cùng đập một nhịp.
Diệp Tịch Nhan cầm dưa chuột, liếm môi, chất lỏng thơm mát lưu luyến ở răng lợi, “Cảm ơn anh đã cứu cha mẹ em, Hứa Vong Xuyên.”
Người đàn ông ừ, quay mặt đi.
Ngón cái gảy môi, không biết đang sung sướng hay thẹn thùng.
Diệp Tịch Nhan đột nhiên cảm giác anh như thằng nhóc con, không chịu nổi lời tán dương. May là đầu thai không có cái đuôi, nếu không giờ vẫy gãy mất. Cô vươn tay xoa đầu anh, tóc trắng không mềm mại, hơi khó vần vò, thế nhưng càng vò lại càng nghiện, “Vài ngày mất mặt là để cứu họ, là em hiểu lầm anh, còn cố tình gây sự. Anh Vong Xuyên giỏi quá đi…”
Soạt, lỗ tai Hứa Vong Xuyên đỏ lên. Đầu nghiêng hơn nữa.
Hầu kết chập trùng, nhấp nhô theo động tác nuốt nước miếng, ngượng ngùng cũng thật gợi cảm.
Diệp Tịch Nhan vui vẻ, ngồi dậy, giữ chặt khuôn mặt anh. “Để em xem ai đang thẹn thùng nào?”
Hứa Vong Xuyên không tình nguyện xoay đầu lại, liếc nhìn, lập tức đưa tay bọc lấy khuôn mặt dương dương tự đắc tràn ngập ý cười của cô gái, rầu rĩ nói:” Nghịch ngợm làm gì? Cha mẹ em là cha mẹ anh, tất nhiên phải cứu về, không cứu … anh mới là vô dụng.”
Vô dụng sao?
Cô vô thức cân nhắc thiệt hơn. Anh nhìn thì ngốc, thật ra cái gì cũng để trong lòng rồi âm thầm thực hiện.
Giờ phút này, Diệp Tịch Nhan mới cảm thấy mình thật độc ác.
Từ lúc trọng sinh, cô mưu lợi không từ thủ đoạn, nhưng Hứa Vong Xuyên có nợ gì cô đâu? Đời trước chưa từng hại cô, còn giúp đỡ ít nhiều. Hay vì ở hiền nên bị bắt nạt, anh đơn thuần ngu xuẩn và cố chấp nên đáng để cô coi như bàn đạp cho cuộc đời?
Diệp Tịch Nhan nằm sấp trong ngực anh, im lặng suy nghĩ. Hứa Vong Xuyên cũng vậy nhưng chẳng biết đang nghĩ gì.
Ánh ban mai không thể so với tịch dương, sưởi ấm cơ thể, Diệp Tịch Nhan như con mèo chưa thỏa mãn, nằm yên chẳng nhúc nhích, ngón tay hơi lướt nhẹ trên những vết sẹo ở ngực. Anh cũng không tỏ ra cam chịu, đùa giỡn lại cô, véo cái mũi rồi hỏi bâng quơ: “Về sau em sẽ không còn cục cưng của anh đúng không?”
Như Tô Minh, lựa chọn rời bỏ Lý Nhược Nam.
Như đám người dưới, không ngừng thúc giục việc tiêm vắc xin để đẩy nhanh quá trình.
Như Diệp Tùng Vân chẳng nể nang, khiêu chiến công khai trước mặt mọi người, mà cha anh dù tính tình nóng nảy cũng cố nẹn giận, dùng mánh khóe trên thương trường để lôi kéo làm quen gọi huynh xưng đệ.
Như việc bọn họ chỉ cần dùng hai tiếng “Nhan Nhan” là có thể cướp cô khỏi anh.
Có lẽ, ngày này sang năm, Diệp Tịch Nhan vẫn là Diệp Tịch Nhan, sáng chói như ánh mặt trời, còn anh sẽ bị coi là phần tử nguy hiểm bị chính phủ truy đuổi, cả đời không thể lộ diện.
Hứa Vong Xuyên mất ngủ cả đêm.
Dự cảm tuột mất cô khỏi tay rất mãnh liệt.
Nhớ đến câu thỏ khôn ch*t chó săn nấu, lại nhớ đến qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa.
Diệp Tịch Nhan chẳng còn khẩu vị, gặm được nửa thì nhét vào miệng chó, cao giọng nói:” Cho dù có vắc xin thật thì em cũng không giống tên Tô Minh lòng
muông dạ thú. Anh không thích cha anh, không thích nhận tổ quy tông thì đến nhà em ở rể, không cần anh bưng nước rửa chân, thích làm gì em cũng ủng hộ, đủ nuôi gia đình là được, nếu không đủ… em gắng kiếm thêm tiền nuôi anh.”
Hứa Vong Xuyên híp mắt nhìn cô. Khuôn mặt vui vẻ.
Diệp Tịch Nhan càng nói càng hăng, “Sinh hai đứa con, một đứa theo họ anh, một đứa theo họ em, thêm được đứa nữa thì theo họ mẹ nuôi em, mẹ nuôi lúc còn sống là họa sĩ quốc họa nổi danh, không có yêu thích gì khác thích tàng trừ vàng thỏi, tất cả đều lưu trong ngân hàng, nhiều hơn nữa…”
Khi cô nói ba chữ nhiều hơn nữa, mắt tỏa sáng. Mẹ nuôi trên trời có thiêng, chắc sẽ cảm ơn.
Hứa Vong Xuyên hỏi:” Nhà em có bà con xa nào ở nước ngoài, gia tài đồ sộ nhưng chưa có người thừa kế không?”
“Thế thì không có.”
“Ầy.” Người đàn ông véo mũi cô, “Anh còn tưởng có đâu!” “…”
“Trừng cái gì mà trừng! Muốn vàng thỏi đúng không?” Hứa Vong Xuyên một cước đá văng bàn trà, kê chân bàn là khối vàng thỏi. Món đồ chơi Triệu Quang Minh cần dùng khi làm súng, nổ mấy ngân hàng chuyển đến đây cả một nhà kho
:”Nếu em thích, anh xếp thành giường cho em ngủ cũng được.”
“A!” Diệp Tịch Nhan đẩy cằm anh. ” Anh có biết tán gẫu không vậy?” “Con chó mới ở rể nhà cha mẹ vợ.”
“… Hả? Nói lại lần nữa? Nhà em chỉ có mình em, anh không đến ở rể, cả đống người muốn…”
Lời còn chưa dứt, Hứa Vong Xuyên gâu một tiếng nhào tới, liếm mặt cô. Diệp Tịch Nhan ngứa xoay loạn, cười sốc cả hông.
Anh giữ mặt cô, nhe răng cắn, ngoạm thì to nhưng không nỡ cắn thật, “Cục cưng, chỉ cần em muốn, đừng nói làm chó, có làm giòi anh cũng làm… Em sẽ không bỏ rơi anh, đúng không?”
Diệp Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, “Cái này thì chưa chắc, ngộ nhỡ cánh anh cứng cáp, không tuân phục thì sao?”
Chẳng tên chủ tịch nào dựa vào nhà vợ lập nghiệp mà chịu sống với vợ cả đời. Diệp Tịch Nhan không ngốc.
Hứa Vong Xuyên bật cười, dùng lông mi cọ vào cổ cô, ” Em cứ chơi anh một bữa thì còn sợ anh không phục?”
“Nghĩ hay lắm!” Mặt mũi cô đỏ bừng như lửa đốt, tự động mệt ch*t, cô chỉ muốn nằm hưởng!
“Vậy anh chơi em?”
Hứa Vong Xuyên dán tới, em trai cách lớp quần jeans húc vào cô, “Vừa lúc xem một đêm không ngủ ở nhà có cắm sừng lão tử, làm loạn với tên khốn nào không.”