Diệp Tịch Nhan không ngừng nói với mình, Hứa Vong Xuyên sẽ đến. Chỉ cần gắng gượng chút rồi anh ấy sẽ đến thôi, tất cả đều không sao cả, mà cô quả thực nghe thấy từ nơi xa vọng đến tiếng gào rú thê lương chạm đến linh hồn cùng tiếng sủa cuồng loạn của Bì Bì.
Anh sẽ đến.
Không cần sợ.
Như cô quay về tìm anh, Hứa Vong Xuyên cũng vậy, cho dù cô ở nơi nào.
Kiếp trước, Diệp Tịch Nhan sống như cây bèo trôi, vì mạng sống vứt bỏ tôn nghiêm, tằng tịu khắp nơi, tuỳ tiện trở mặt, đứng ở đội ngũ bất lương, ủng hộ loại người không bằng cầm thú, cũng bỏ rơi đồng đội mất năng lực chiến đấu, biến thành hình dạng kẻ nào cũng vây. Sống lại, nắm tiên cơ, có chút may mắn, nhưng không nhiều, muốn nói thu hoạch được gì, đoán chừng là sự tin tưởng.
Niềm tin hư vô mờ mịt, không đáng một hào, không thể làm cơm ăn, cũng không thể giương súng bắn.
Nhưng cũng chỉ có niềm tin cứng như bàn thạch, dù ch*t vẫn bất diệt.
Trương Hiểu Thi đưa cô đến đại học thành phố, giao cho đám sinh viên và giáo sư miệng đầy lý tưởng và tương lai. Bọn họ vẫn như lần gặp mặt trước, đáy mắt lóng lánh ánh lên sự chân thành tha thiết, khiến người đối diện tin tưởng từ tận đáy lòng. Đều nói tâm sinh tướng, có lẽ con người chỉ cần đổi trắng thay đen tin tưởng ma quỷ là thượng đế thì quả thực sẽ biến ra kim quanh lấp lánh, hào quang ấm áp.
Bọn họ kiểm tra sức khoẻ giúp Diệp Tịch Nhan, thông báo cho cô biết trong bụng cô là một đứa bé gái, phát triển hoàn toàn bình thường, không có gì bất ngờ sẽ cống hiến cho nhân loại một tiểu thiên sứ. Bọn họ tắm rửa cho cô, cắt tóc, chuẩn bị quần áo sạch sẽ thoải mái, sau đó mang ra một chiếc lồng sắt chế tác bằng thép, bỏ vào đó đồ ăn phong phú giàu dinh dưỡng, mâm đồ ăn có canh hoa
đậu biếc cùng gà nướng, tản ra mùi thơm tuyệt vời, hơi nóng bốc lên như sương mù.
“Nào, ăn cơm thôi.”
Bọn họ cỗ vũ cô, cười tươi rói.
Sau khi Diệp Tịch Nhan nâng cao bụng bò vào bọn họ ném thêm một cái bô bằng nhựa, sau đó đóng lồng, bên ngoài dán nhãn.
【Mẫu mang thai NO. 7 7 6 5 】
【Giới tính thai nhi: Nữ 】
【Cấp bậc ưu tiên: Quan trọng 】
Tên bị tước bỏ, chỉ còn dãy con số, trải nghiệm này đối với Diệp Tịch Nhan mà nói không phải lần đầu tiên. Nhân loại quản lý nhân loại, nghi thức cơ bản nhất là xoá sạch tên tuổi, thống nhất về trang phục và đồ ăn, sau đó đặt ra quy định, mà quy định quan trọng nhất là trừng phạt.
Diệp Tịch Nhan quá quen thuộc.
Cho nên không cần thời gian thích ứng, chui vào lồng như về đến nhà.
Có người mang cơm có người quét dọn vệ sinh, coi như vào thời gian ở cữ sớm. Cô tự an ủi mình.
Bọn họ cũng thích những người phối hợp như cô, đặc biệt mẫu mang thai ở trại tâp trung còn có không ít người quen cũ của Diệp Tịch Nhan. Đã từng làm “đại tẩu” ôn hoà thuần hậu, biết quy củ, Diệp Tịch Nhan hiển nhiên là công cụ giáo hoá tốt nhất. Nhân viên quản lý cho phép cô đeo còng tay còng chân ra ngoài tản bộ, như con gà đi dạo trong trại nuôi gà.
Cô thấy những khuôn mặt quen thuộc.
Có các cô phụ trách nhà ăn ở căn cứ bờ sông, họ đều không trẻ nhưng cũng không có may mắn bị bỏ qua. Có các nữ chiến sĩ đã trải qua huấn luyện, dũng mãnh thiện chiến giờ biến thành công cụ sinh sản khoẻ mạnh. Có đứa bé mười ba mười bốn, trước kia thích đi sau mông Hứa Vong Xuyên gào khóc, chúng nó rõ ràng còn quá nhỏ, nhưng ai đó thúc để tháng sau là có kinh nguyệt.
Tất cả mọi người đều mang thai. Có ít người còn là xử nữ.
Thụ tinh nhân tạo, hiệu suất đương nhiên không tầm thường.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong mắt bọn họ như có gì sụp đổ. Đây không phải phép tu từ nói quá, nếu bạn từng nhìn thấy ánh mắt này sẽ biết.
Nếu như đủ nhạy cảm.
Thậm chí còn nghe được tiếng đổ ầm vang.
Diệp Tịch Nhan cư xử như thường, chào hỏi bọn họ như ngày trước. Có người đang tuyệt thực.
Có người đang tự hại mình.
Có người phóng túng, không mặc quần áo, không khống chế lượng ăn, nuôi mình thành con lợn béo.
Có suy nghĩ là một chuyện rất đau khổ. Lúc nhân viên quản lý nói chuyện với Diệp Tịch Nhan:” Qua trăm năm nữa, cuộc đời các con tiêu tan trong thời gian, chỉ còn lại những đứa trẻ sẽ không chống đối như vậy. Vì kéo dài nền văn minh, phải có người cống hiến.”
Diệp Tịch Nhan hỏi:” Tại sao các người được quyết định ai phải cống hiến?”
Nhân viên quản lý lắc đầu cười, nét mặt như cưng nựng đám mèo chó, “Các con còn trẻ, học thức và tầm nhìn hạn hẹp, biết gì đâu? Cứ ngoan ngoãn nghe chúng ta sắp xếp, chúng ta có thể hại các con sao?”
Diệp Tịch Nhan cười tươi: “Cùng đúng, cô cho con cảm giác như gặp mẹ mình, sẽ không hại người.”
Nhân viên quản lý xoa đầu cô, “Diệp Tùng Vân và Liễu Văn Du là cha mẹ con, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đứa trẻ ngoan, chờ bên trên họp xong, nói không chừng sẽ cho con một cơ hội gia nhập.”
“Cảm ơn cô.”
Từ trước đến nay, Diệp Tịch Nhan luôn biết cách lấy sự yêu thích của mọi người. Nhân viên quản lý vui vẻ đưa cô vào lồng, sau đó hai người còn ôm từ biệt.
Ngày hôm sau, với những biểu hiện tốt đẹp suốt khoảng thời gian này, Diệp Tịch Nhan được ban thưởng —— lồng sắt bên cạnh cô có một vị khách mới, là Lý Nhược Nam.
Bọn họ thưởng cho cô một người bạn để chơi.
Lý Nhược Nam mắc bệnh rụng tóc, cho dù tóc đã cạo trọc vẫn phát hiện được từng mảng trắng phớ. Tinh thần của cô ấy cũng có vấn đề, rất nghiêm trong, lúc đầu không nhận ra nổi Diệp Tịch Nhan, về sau dưới sự kiên nhẫn trấn an của Diệp Tịch Nhan mới bắt đầu nói ra câu cú đầy đủ.