Lý Nhược Nam nói căn cứ bờ sông sản sinh lượng lớn zombie, Tô Minh vốn có thể trốn chạy với Tưởng Y Y —— Tưởng Y Y lợi dụng việc ghi điểm cống hiến, tự kiếm cho mình không ít đồ tốt, bao gồm cả xăng và xe. Kết quả Tô Minh không trốn chạy luôn mà quay trở về khuyên cô rời đi cùng.
Cứ dùng dằng cho đến khi zombie vô hạn xâm nhập căn nhà, xé xác Tô Minh người đang sống sờ sờ chắn trước Lý Nhược Nam.
“Máu… Khắp nơi đều là máu… Thịt vụn bắn tung toé lên mặt tôi, vẫn còn ấm…”
Mỗi lần nói đến đây, Lý Nhược Nam đều đập đầu vào lồng sắt.
Ngũ quan vặn vẹo tụm lại, sự đau khổ thoát ra khiến linh hồn Diệp Tịch Nhan gần như ngạt thở theo.
Chưa được hai ngày, Lý Nhược Nam sảy thai.
Nhân viên quản lý nói cô ấy có nền tảng sức khoẻ, vốn có thể trở thành “người mẹ tốt” nhưng tinh thần cực kỳ không ổn định, lãng phí một cơ thể trẻ khoẻ.
“Đây là một khảo nghiệm, hi vọng con có thể nắm giữ.” Nhân viên quản lý nói lời thấm thía với Diệp Tịch Nhan.
Thành công, cô có thể trở thành một người đặc biệt, rời khỏi trại tập trung tối tăm không thấy ánh mặt trời, tiến vào vườn địa đàng. Không có virus, không có bô và chiếc lồng, còn có thể đoàn tụ với cha mẹ. Thất bại, Lý Nhược Nam bên cạnh có lẽ chính là cô trong tương lai.
Một bên là vực sâu vạn trượng. Một bên là hạnh phúc Eden.
Chỉ cần há miệng nói vài lời hay, đan thành tấm lưới bịa đặt không cần quá hoàn hảo cho Lý Nhược Nam, chỉ cần hơi đẩy người khác vào mương, giẫm lên cơ thể đó rồi bò lên bờ, nói khó thì cũng không khó, thế nhưng từ đầu đến cuối Diệp Tịch Nhan không nói thêm một lời.
Lý Nhược Nam gào khóc một ngày một đêm.
Cô ấy chẳng biết, Tô Minh yêu hay không yêu mình, càng không hiểu, thời gian tiếp theo nên sống thế nào.
Có người là vậy.
Bị đàn ông vứt bỏ chỉ cần mấy chầu rượu là chữa lành, nhưng bảo cô trơ mắt nhìn hạnh phúc mới vừa quay lại rồi mất đi, chính là tai hoạ ngập đầu.
Phá huỷ một người phụ nữ rất đơn giản, để cô nếm trải việc trút hết tất cả vào tình yêu đích thực rồi tước bỏ nó đi.
Lý Nhược Nam không thèm quan tâm đứa con bị sinh non rơi trên mặt đất, nhân viên quản lý tới chậm, cô thậm chí có thể dùng hai chân dẫm đến nhão nhoét.
Bọn họ chỉ trích cô không có tình thương người mẹ, không xứng làm người, nhưng ngay cả cha đứa bé là ai cô ấy cũng chẳng biết, bọn họ thậm chí cũng không coi cô ấy là con người, sao có thể yêu cầu khái niệm trách nhiệm và yêu thương trừu tượng?
Lý Nhược Nam đáng thương, đã từng là chị cả hăng hái la lối om sòm, giờ tinh thần và cơ thể phân làm hai.
Diệp Tịch Nhan xem cô ấy, như nhìn chính mình trong kiếp trước.
Hoá ra, ý nghĩa của luân hồi không phải xoay chuyển linh hồn mà là khắc hoạ lại vận mệnh.
Kiểu gì bạn cũng sẽ nhìn thấy chính mình thông qua số phận người khác. Chẳng cần đến đá tam sinh, cũng chẳng cần kính chiếu nguyệt.
Ai có tư cách phán xét bạn?
Dù sao, bạn cũng sẽ gặp khoảnh khắc tự phán xét bản thân.
Nhân viên quản lý lại tới bắt Lý Nhược Nam đi làm thụ tinh nhân tạo, phụ nữ bình thường bị giày vò hai ba hồi như vậy chắc chắn sẽ tan vỡ, nhưng cô ấy thê thảm đến đâu mà cơ thể quá tốt thùy chuyện giải thoát cũng là điều xa xỉ. Lý Nhược Nam xuyên qua song sắt với lấy tay cô, Diệp Tịch Nhan vì bảo vệ an toàn đứa bé trong bụng chỉ nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay ngắn ngủn, truyền chút nhiệt độ nhỏ nhoi.
Lý Nhược Nam khóc lớn, “Tịch Nhan… Tịch Nhan…” Một giây thôi.
Ngoài tên cô, cô ấy chẳng kêu được từ nào khác.
Trở về, Lý Nhược Nam biến thành kẻ đần độn, không biết do ý chí sụp đổ hoàn toàn hay là nguyên nhân khác, cô ấy không còn đập đầu vào lồng sắt, cũng không kể chuyện xưa, giống như đau khổ và cô hoà vào làm một, đêm dài đằng đắng mãi là đêm dài đằng đắng.
Nhìn không thấy điểm cuối.
Diệp Tịch Nhan ngồi xổm trong lồng.
Lý Nhược Nam ngồi xổm trong chiếc lồng khác. Bên ngoài còn vô số lồng giam.
Thế giới này khắp nơi đều là những chiếc lồng nuôi nhốt.
Gần đến ngày dự sinh, Diệp Tịch Nhan bỗng mất khẩu vị, khuôn mặt gầy gò trông rõ, tựa như một đoá hoa khô héo, cuối cùng không thể giả vờ xinh đẹp kiều diễm. Bọn họ chuyển cô đến phòng điều trị, truyền dinh dưỡng cho cô. Chất lỏng màu đỏ như nước ô mai, đưa vào cơ thể vẫn còn ấm nóng.
Nhân viên quản lý nói đây là chăm sóc đặc biệt, Lý Nhược Nam bình tĩnh như vậy tất cả đều do cô.
Diệp Tịch Nhan không hiểu.
Nhân viên quản lý nói:” Cô ấy kháng cự việc thụ thai, cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, mấy lần công kích nhân viên công tác, chúng ta nói chỉ cần cô ấy phối hợp thì sẽ giúp con được ra ngoài sớm, cô ấy liền bình tĩnh lại.”
Nhân viên quản lý lại hỏi:” Hai con là bạn bè, đúng không?” Diệp Tịch Nhan trầm mặc.
Nhân viên quản lý vỗ bờ vai cô, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, kết quả như vậy, cho con hay cho cô ấy cũng đều là tốt nhất.”
Chiến thắng toàn diện không tốt sao? Bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu.
Diệp Tịch Nhan nhìn mu bàn tay đầy nốt kim, nhỏ giọng hỏi:” Con có thể mang đứa bé ra ngoài không?”
“Nếu là bé gái thì hơi khó.”
Thấy cô không nói gì, nhân viên quản lý tiếp tục: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, trước hết cứ bình an sinh con ra đã.”
Cơ thể dần dần hồi phục.
Nửa đêm, nhân lúc người kiểm tra phòng rời đi, Diệp Tịch Nhan nhổ kim tiêm, đẩy xe lăn trượt ra ngoài, gian phòng màu trắng san sát, cửa nối tiếp nhau không biết nên đi đâu.
Cô muốn trốn chạy.
Cuối cùng qua vài bức tường pha lê dán số hiệu thấy đám trẻ con ngồi dưới đất nô đùa.
Trên tay đứa nào cũng cắm một dây truyền.