Chỉ liếc nhìn vài giây, Diệp Tịch Nhan thuận lợi tránh né ánh mắt của bọn nhỏ trượt vào căn phòng bên cạnh. Trong phòng có một cậu bé tái nhợt đứng ngơ ngác, vai nhô cao, hồi hộp nhìn chiếc máy không ngừng rút máu từ cánh tay.
Đợi chu trình hoàn tất, chiếc máy bên cạnh phun bánh kẹo. Một thanh kẹo hoa quả đổi một túi máu, cũng đổi lấy nụ cười khoan khoái và cái thở hắt của đứa trẻ.
Diệp Tịch Nhan nhớ tới túi chất lỏng màu hồng truyền vào người, oẹ khan một hồi.
“khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Cô lau nước bọt, giữ chặt đứa bé hỏi thăm: “Có thấy qua đứa bé gái cao tầm này, thích buộc bím tóc, cằm có nốt ruồi đen, tên là…”
“Hi Hi ra ngoài với chú rồi.” Cậu bé chỉ vào phòng cách đó không xa, dừng một chút, lột một viên kẹo chia cho Diệp Tịch Nhan, “Chị muốn ăn kẹo sao?”
“Không… không muốn.”
Diệp Tịch Nhan nhăn mày, thả viên kẹo vào lòng bàn tay đứa trẻ. Cậu bé lại hỏi:” Chị gái, chị từng gặp mẹ em chưa?”
Diệp Tịch Nhan không biết trả lời thế nào, cảm giác bất lực lớn lao bao phủ cô. Cô giữ chặt bả vai cậu bé, ra hiệu cậu lui lại, sau đó đá một phát vào chiếc máy rút máu, thở hổn hển đi đến căn phòng chếch phía đối diện, ven đường có thể thấy vô số cái máy nối liền với ống thông tạo thành dụng cụ khổng lồ, còn có ruộng vườn trải dài trong nhà kính, bên trong trồng và thu hoạch các loại rau củ tương tự khoai tây khối u.
Dị dạng.
Xấu xí.
Tham lam.
Buồn nôn.
Khi cô đứng trước cửa.
Còn chưa kịp mở cửa, cửa đã từ bên trong hé ra.
Lưu Bưu chưa kịp kéo quần, hơi thở có chút rối loạn.
Đằng sau là một đứa bé lung lay sắp đổ, bàn tay trắng nõn cầm đầy bánh kẹo. “Hi Hi…” Diệp Tịch Nhan gọi.
Bầu không khí ngưng trệ.
Có lẽ không phải không khí ngưng trệ, mà là hơi thở nghẹn ứ. Không đợi Hi Hi trả lời, Diệp Tịch Nhan với chiếc kẹo mút trong tay nhỏ, đè vào mắt Lưu Bưu.
Lưu Bưu bất ngờ, thấp giọng gầm thét, một cước đạp vào bụng khiến Diệp Tịch Nhan đau đến chảy mồ hôi, cô chỉ biết cắn chặt răng, cầm ngược que kẹo, lộ ra cán nhựa màu trắng, tiếp tục đâm vào mắt hắn.
Cô giết hắn được một lần.
Không có lý nào không giết được lần thứ hai.
Lưu Bưu vướng víu bởi cái quần, không kịp né tránh, một con mắt trào máu đỏ. Diệp Tịch Nhan tiếp tục nhấn xuống, cho đến khi que kẹo hoàn toàn cắm vào mắt hắn, cô lấy chiếc dây chuyền Hứa Vong Xuyên từng đeo, quấn và siết mạnh vào cổ hắn.
Lưu Bưu đau đến cực điểm, trở tay nện một quyền vào mặt Diệp Tịch Nhan, tiếng vang như sắt đá, lông mày lõm xuống, âm thanh đứt gãy, đau quá, nhưng chút đau nhức đó thật sảng khoái.
Tên đàn ông níu sợi dây chuyện, khó nhọc nói:” Mày là ai… Vì… vì sao muốn giết tao…”
“Tao là chủ nợ.” Diệp Tịch Nhan cười phá lên, tay quấn thêm vài vòng, siết chặt dây chuyền, ghìm hết sức, “Đồ chó hoang, đi ch*t cho lão nương!”
Cửa phòng mở rộng.
Bé gái xa lạ mặc váy trắng tập tễnh đi ra, bả vai còn dấu răng bẩn thỉu, tay nhỏ xách mép váy nhuốm máu ngơ ngác nhìn khuôn mặt sưng vù dữ tợn của Diệp Tịch Nhan.
Không phải Hi Hi.
Nhưng giọng điệu gọi cô thì giống Hi Hi như đúc. “Chị… chị ơi, chị chảy máu rồi, rất nhiều máu…”
“Không sao.” Diệp Tịch Nhan cảm nhẫnn chất lỏng dinh dính giữa hai bắp đùi, mắt tối sầm, sau khi ổn định tinh thần bảo đứa bé quay mặt về phía sau, “Ngoan, đếm tới một trăm rồi quay lại.”
Cô bé ngoan ngoãn, quay mặt đếm.
Cơ thể nhỏ bé vừa khóc thút thít vừa đếm. Một.
Nhất định phải dũng cảm. Hai.
Cuộc đời không có lần thứ hai. Ba.
Suy nghĩ mọi chuyện thật kỹ. Bốn.
Không thể nhẫn nhục nữa, chơi ch*t một tên rồi tính tiếp.
…
Lưu Bưu sùi bọt mép, mắt dần mất đi ánh sáng, sức lực trôi dần khỏi cơ thể, biến thành đống bùn nhão. Diệp Tịch Nhan siết đến lúc tay chảy máu, xác định tên đàn ông không còn hơi thở, nhấc chân giẫm lên mặt hắn rồi hít sâu hai hơi hỏi thăm tên của đứa bé.
“Em… em gọi là Đường Nhuy.” “Nhuy Nhuy, em biết Hi Hi sao?” “Biết!”
“Con bé ở đâu?”
Cô bé con nhìn về phía Lưu Bưu sùi bọt mép: “Hi Hi sau khi rời khỏi với chú này thì không trở về nữa.”
Số mệnh không tốt, đụng độ một tên cầm thú, gặp một lần băng huyết hoặc bị cảm là ch*t.
Diệp Tịch Nhan biết. Tạ Tri Kiêu cũng biết. Lưu Bưu cũng biết.
Tất cả mọi người đều biết, tất cả mọi người đều biết! Lại giả vờ chẳng biết gì! Tại sao lại muốn thoả hiệp? Tại sao lại muốn qua loa! Sao không giết hết bọn chúng đi?
Lưu Bưu được tiêm vắc xin, vẫn luôn ăn thực phẩm biến dị của đại học thành phố để duy trì, hiện tại ch*t rồi, nhưng không hoàn toàn ch*t hẳn, cơ thể bắt đầu chữa trị, kẹo que cắm vào mắt chậm rãi bị đẩy ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Tịch Nhan đưa Nhuy Nhuy về phòng kính, tìm bản đồ, gằn từng chữ với bọn nhóc con: “Không còn thời gian, chẳng bao lâu chỗ này sẽ thất thủ, mẹ các con ở khu nuôi dưỡng… đây là bản đồ khu vực này, muốn đi tìm mẹ hay bỏ trốn giữ mạng, tự các con quyết định…”
Bọn nhóc ngơ ngác nhìn nhau. Ngốc nghếch thật tốt.
Vẫn còn mút tay, khả năng nghe hiểu bị mài mòn.
Thế nhưng Diệp Tịch Nhan sớm chẳng lo nổi cho mình, lại không yên lòng, chỉ có thể để bọn nhóc tự kiếm đường sống. Cô không có cách nào bảo vệ tất cả mọi người, thậm chí đứa bé trong bụng cũng chẳng giữ nổi…
Cô vào phòng điều khiển, mày mò một phen, mở tất cả cửa lồng khu nuôi dưỡng, sau đó chậm rãi nói vào mic: “Lý Nhược Nam, Diệp Tịch Nhan đã trốn ra ngoài, đi thôi… đi mau… Đi làm những điều mình muốn…”