Diệp Tịch Nhan nói xong lời cần nói, toàn bộ cảnh báo của phòng thí nghiệm dưới đất hú vang, đèn màu đỏ lấp loé với tần số cao, mở to mắt thì nửa bước cũng khó đi.
Đó không chỉ dùng để đối phó zombie, mà dùng để đối phó con người. Lưu Bưu đứng dậy, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo chạy dọc hành lang.
Bảo vệ võ trang đầy đủ tiến lên, một trận súng vang trời rồi cũng gia nhập với hắn.
Zombie có năng lực hồi phục quấy nhiễu khắp nơi, tiếng lẩm bẩm ghê rợn cùng âm thanh nhấm nuốt ghê rợn buồn nôn vọng lại.
Diệp Tịch Nhan như cây cột máu hình người, thực sự không đi nổi, dùng hết sức lực bò vào đường ống, theo hướng gió thổi từng bước tiến lên, cô không biết mình đi được bao lâu, lúc lấy lại tinh thần, phía dưới vang lên từng trận hò reo.
Xuyên qua khe hở bẩn thỉu.
Cô thấy võ đài loang lổ vết máu, bên cạnh võ đài là Hứa Vong Xuyên buộc mũi miệng chân tay như con trâu con ngựa.
Trương Hiểu Thi ngồi cạnh anh, tay trái là chiếc nhẫn màu đen xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông, mỗi lần vuốt ve là có một chỗ nổ tung, đó là tinh thạch kết tụ trong đầu Hứa Vong Xuyên, cội nguồn của dị năng nổ tung.
Trương Hiểu Thi bổ đầu Hứa Vong Xuyên.
Tựa hồ rất hài lòng với công dụng của chiếc nhẫn, Trương Hiểu Thi đưa tay ôm Hứa Vong Xuyên, con chó liều mạng giãy dụa, người phụ nữ lập tức dùng lưỡi mác lò xò lắp ở chân đâm anh.
Một phát xuyên thủng. Trước sau hai lỗ.
Máu cùng tiếng rên.
Máu của anh, khiến người ta hưng phấn tới cỡ nào. Người xem cười vang, tiếng cười gần như đâm rách màng nhĩ Diệp Tịch Nhan.
Một võ đài khác, cửa sắt chậm rãi mở ra, Diệp Tùng Vân đứng chắn trước mặt Liễu Văn Du từ từ tiến lên.
Hai người đều đeo gông cùm.
Diệp Tịch Nhan sáng tỏ trong chớp mắt, nhân viên quản lý biết cô diễn trò, thế là đạo diễn cùng cô, bọn họ sẽ không bởi vì sự cống hiến của Diệp Tùng Vân và Liễu Văn Du mà tha cho con gái họ một mạng.
Bọn họ nhìn thì tưởng hiền lành cao thượng. Thật ra máu lạnh vô tình hơn ai khác.
Bọn họ vĩnh viễn không thoả mãn với sự nhường nhịn ngoan ngoãn của cô, bọn họ muốn nắm giữ hết thảy, khống chế tuyệt đối, nếu như không nắm giữ được thì đào tận gốc diệt tận ngọn.
Trương Hiểu Thi nói: “Ăn cơm nào chó Hứa.” Hứa Vong Xuyên quay lưng qua.
Trương Hiểu Thi túm tóc anh, gằn từng chữ: “Thế nào, bởi vì là cha mẹ ả ra, cho nên không ăn sao? Đến cùng là muốn thế nào? A? Ai nói cho tao, đầu óc hắn bị moi rỗng, vì sao không chịu ngoan ngoãn làm chó của tao? Còn nhớ kỹ cha mẹ của con đĩ kia?”
Trương Hiểu Thi giẫm vào mặt anh. Oán hận căm thù đan xen.
Giống như nghĩ đến việc gì đó, người phụ nữ nói với Diệp Tùng Vân và Liễu Văn Du: “Nghĩ biện pháp để Hứa Vong Xuyên ăn các người đi, cô chú, bằng không tôi thấy rất khó chịu, tôi mà đã khó chịu, điên lên… Các ngươi có muốn ăn rau quả nuôi bằng máu của cháu ngoại mình không? Vì duy trì sự khoẻ mạnh và kéo dài tuổi thọ, vẫn ăn đúng không? Ha ha ha ha ——”
Trương Hiểu Thi cười chẳng kiêng dè, sau đó chuyển mắt sang nhìn người đàn ông phía sau.
Diệp Tịch Nhan cũng nhìn theo, người đàn ông tóc đen nho nhã, là bác sĩ Nguy căn cứ bờ sông.
Tóc trắng phất phơ biến mất. Bác sĩ Nguy gia nhập bọn họ.
Bụng cô đau quặn, đầu căng vì đau, trái tim cũng đau nhức tắc nghẹt…. Đau không muốn sống. Bỗng nhiên, tiếng súng vang lên, Diệp Tùng Vân tiễn vợ về trời, sau đó nhắm súng vào đầu mình.
“Vợ chồng chúng tôi không cảm kích, nếu như biết thế này, lúc trước không bằng đập đầu tự tử, đây quả thực không phải việc con người làm… Các vị, con người sống không phải để trường thọ, sinh mệnh vì ngắn ngủi mới đẹp đẽ, mở to
con mắt mà nhìn đôi bàn tay dính đầy máu tươi, tự vấn lòng, xem cái gì là chân thực, cái gì là sai lầm, quay đầu đi, đừng tiếp tục…”
Diệp Tùng Vân chưa nói xong, một cây giáo đâm xuyên đầu ông.
Vì phòng ngừa hai người biến thành zombie vô hạn, bảo vệ cầm súng phun lửa xuất hiện, coi hai người như lợn mà cắt xẻ rồi ném vào thùng sắt, rót đầy xăng, sau đó cho một mồi lửa.
Khói đen nghi ngút.
Lửa nóng từng đợt.
Hai người ch*t vô cùng chói lọi, lại không chiếu sáng cho bất kỳ người sống nào ở đây.
Hứa Vong Xuyên dùng cả tay cả chân bò về phía ngọn lửa.
Trương Hiểu Thi thẹn quá hoá giận, sai người chặt đứt tay chân anh, lớn tiếng nhấn mạnh: “Nhổ hết răng, cắt lưỡi… Hắn là chó của tao, mãi mãi là chó của tao.”
Tiếng cười râm ran.
Mọi người cười trào phúng vì đam mê đặc biệt của Trương Hiểu Thi.
Hứa Vong Xuyên mất đi hai chân bò thật chậm, một khắc cuối cùng còn sờ vào lồng ngực, như muốn móc vũ khí. Sau khi bọn họ chém đứt tứ chi anh, kéo quần áo ra kiểm tra.
Lồng ngực chẳng có vật gì.
Chỉ có vết sẹo trắng hình dây chuyền.
Anh muốn vuốt ve đồ Diệp Tịch Nhan tặng, chiếc nhẫn dù mệt mỏi đớn đau vẫn đeo trước ngực, chiếc nhẫn hình hoa khiến ngưu đã biến mất.
Ném tứ chi Hứa Vong Xuyên vào thùng lửa, đốt sạch với cha mẹ cô.
Diệp Tịch Nhan mắt mũi tối sầm, phun ra một ngụm máu, từ đường ống thông gió rơi ra. Một người phụ nữ có thai cực kỳ xinh đẹp nhưng chật vật, thê thảm vì thương tâm quá độ.
Phía dưới bê bết máu tươi.
Mùi máu tản bốn phía khiến zombie nhốt trong lồng nhao nhao từng trận, xích sắt sột soạt leng keng, tiếng chảy nước miếng cực kỳ rõ ràng.
Trương Hiểu Thi nhìn thấy Diệp Tịch Nhan, hết sức mừng rỡ.
“Mày cũng trông thấy rồi hả?” Ả ra vỗ tay cười to, “Thật sự quá tốt rồi, đến, tới gần thêm chút, để nhìn Hứa Vong Xuyên liếm tao này.”