Hứa Vong Xuyên ngửi thấy mùi máu tươi, vô thức nhìn sang.
Khoảnh khắc thấy cô, thú tính gột rửa, đôi mắt màu xám trong veo không chớp một lần, chỉ chăm chú nhìn cô, không có thương đau cũng chẳng còn khổ sở.
Hàng mi màu trắng rải đầy ánh sao. Là vĩnh cửu.
Cũng là vĩnh biệt.
Diệp Tịch Nhan vuốt ngược mái tóc đang rũ xuống, vuốt ve bụng, nhẹ giọng dỗ dành: “Cục cưng, xin lỗi con, chúng ta không thể gặp nhau rồi, có thể trả sức mạnh lại cho mẹ không?”
Máu tươi tuôn trào.
Không ngừng phun.
Người xung quanh sửng sốt, sao một con người có thể chảy nhiều máu đến vậy.
Chốc lát, chỗ máu tuôn ra bị hút ngược vào trong cơ thể Diệp Tịch Nhan, hai chân nhuộm đỏ dần trở nên trắng bóng, chiếc bụng cồng kềnh chậm rãi co cụm, cho đến khi bằng phẳng như thiếu nữ, sau đó người phụ nữ bò lên sàn đấu dính đầy máu của cha mẹ, người yêu và vô số người chưa từng gặp mặt.
Giống như một chồi cây đột ngột đâm lên khỏi đất. Như chú phượng hoàng dục hoả trùng sinh.
Nơi xa súng ống liên tục tấn công, cánh tay đôi chân nhỏ bé của cô nứt toác nhưng trong nháy mắt lại khôi phục, mọc ra như mới. Đạn xuyên qua ngực, cũng chả phải vấn đề to tát, Diệp Tịch Nhan lông mày chẳng nhăn, bước chân không cần ngừng, vừa đi vừa chữa trị, là ma quỷ cực ác ở địa ngục vô gian hay là thần linh bất tử bất lão mà tất cả mọi người ngồi đây đang hướng tới.
Cô trầm tĩnh, mỏng manh, vừa mê người vừa đáng sợ, năng lực khôi phục còn kinh khủng hơn cả zombie vô hạn.
Người xem từ do dự đến khiếp sợ, cho đến khi Diệp Tịch Nhan vừa đi vừa vỡ bung, vỡ bung sau đó lập tức kín miệng, như con quái vật đi đến trước mặt, Trương Hiểu Thi mới hoảng hồn sợ hãi thét chói tai, vùng ra chạy trốn.
Diệp Tịch Nhan túm tóc Trương Hiểu Thi, mặc lưỡi mác ở chân giả liên tục đâm tới.
Cô không quan tâm mình phải đổ bao nhiêu máu. Cái gì cũng không để ý.
Thậm chí Trương Hiểu Thi còn chẳng chịu nổi, quát: “Mày không đau sao? Diệp Tịch Nhan!”
Diệp Tịch Nhan cười tươi như hoa đào nở rộ, “Đùa à, đương nhiên là đau.” Dị năng chữa trị chứ không làm mất cảm giác đau.
Chỉ là cơn đau này há là gì.
Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, bảo vệ ào ào tuôn ra, xạ kích, hoả thiêu, bom dội, không thèm kiêng dè Trương Hiểu Thi. Cơ thể ả ta dưới sự kiềm chế của Diệp Tịch Nhan, vô số lần hư hỏng rồi khôi phục, cho đến tận khi năng lượng sử dụng hết, tốc độ hồi phục của máu thịt dần không đuổi kịp tốc độ huỷ hoại, Diệp Tịch Nhan vẫn nhẹ tựa mây bay, bình tĩnh đứng vững.
Trương Hiểu Thi bị đau đớn tra tấn liên hoàn phát điên, cuồng loạn chất vấn Diệp Tịch Nhan: “Mày đến cùng là quái vật gì?”
“Có biết không.” Diệp Tịch Nhan thản nhiên nói:” Chỉ có quái vật mới chế tạo được quái vật.”
Miễn là chừa đường sống. Miễn là đừng quá ác độc.
Miễn là… đừng ép cô đến giới hạn.
Cô sẽ không thay đổi thành bộ dạng này.
Cuối cùng Trương Hiểu Thi không còn cách nào hồi phục như cũ, giống như chiếc khăn giẻ lau rách vụn nằm dưới đất, mọi thứ chung quanh sớm đã san thành bình địa.
Diệp Tịch Nhan nhặt chiếc nhẫn ở ngón vô danh của ả, đeo lên tay. Thùng sắt thiêu cha mẹ biến mất.
Hứa Vong Xuyên cũng biến mất.
Chung quanh chỉ còn tro bụi vô tận và ánh đạn liên miên không dứt.
Diệp Tịch Nhan đánh giá chiếc nhẫn, không cần vuốt ve tinh thể khảm nạm trên mặt nhẫn, chỉ cần nhẹ nhàng kêu “Hứa Vong Xuyên”, dị năng nổ tung của anh liền sinh cảm ứng với cô.
Hôm ấy, thần linh chân chính ra đời.
Sự trừng phạt đáng sợ của thần cũng giáng lâm.
Có người tận mắt thấy trung tâm nghiên cứu “vắc xin”, căn cứ đại học thành phố, giữa không trung nổi lên bóng người sáng loá không thể nhìn thẳng, từ ngón tay
của thần, tiếng nổ vang lên bốn phía, ánh sáng đốt mù mắt, những người sống hoà bình ở vùng đất đó bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả tro bụi cũng chẳng còn.
Nghe nói, tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài ba tháng ròng, người nào nghe được đều điên theo.
Nghe nói, thần linh giáng hình phạt vẫn dạo chơi bốn phương tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Chuyện cũ của thần có vô số phiên bản khác nhau, có người nói thần vốn là người, chẳng qua có dị năng nổ tung, có người nói thần là người ngoài hành tinh, mục đích đến đây là quét sạch địa cầu. Cũng có người nói thần căn bản không tồn tại, do mọi người nhàm chán bịa ra.
Ở thôn quê xa xôi, cụ bà Tôn kể với chắt trai của mình, thần từng là người bạn tốt nhất của bà, thần không phải quái vật, chỉ là người phụ nữ mất cha, mất mẹ, mất con cái và người yêu thương, tổn thương thấu tim gan.
Cụ bà Tôn nói, thần rất xinh đẹp cũng rất ngoan cố, giống như con hồ ly nhỏ một bụng ý xấu, thần sẽ trở lại gặp bà, thần không quên bà đâu.
Ngày Tôn Á đưa tang.
Quả thực có một người phụ nữ mặc áo choàng đen đội mũ từ phương xa đến, cưỡi một chiếc xe Toyota sắp tan thành từng mảnh, đằng sau có một con chó chăn cừu Đức ánh mắt tang thương chạy theo sau.
Cô gọi đứa con độc nhất của Tôn Á là “thằng oắt mắt híp”, còn trêu ông vừa già vừa xấu.
Ông cụ Triệu Nhật Thiên khom lưng chống gậy, những người trêu chọc gọi ông là “thằng oắt mắt híp” đều đã mồ yên mả đẹp, tuổi cao còn bị người ta gọi biệt danh cười cợt, thật sự là xúi quẩy, nhưng ông không tức giận chút nào, hai mắt đẫm lệ gào khóc:” Dì ơi, dì đến thăm mẹ con đấy ư.”
Người áo đen vào cửa thắp ba nén hương, ngồi trong linh đường một đêm, cơm không ăn, mông chẳng dịch, về sau để lại một chiếc rương rồi rời đi.
Trong rương là thuốc ngăn chặn.
Người bên ngoài tranh sứt đầu mẻ trán không được một liều, mà ở đây đầy một rương.
Triệu Nhật Thiên khóc oa oa, sai cháu trai lái xe đưa ông tiễn dì, ông ở phía sau giơ trượng thét: “Dì ơi, chờ ngày nào đó Nhật Thiên ch*t, dì nhớ trở về thăm con nhé.” Người áo đen xua tay, giọng nói thánh thót như chim sơn ca: “Biết rồi —— con phiền như thằng cha của con ——”