Cậu thiếu niên dữ tợn nhìn vách núi cao, còn đang tính toán làm sao có thể đuổi kịp và túm được mụ già gan to bằng trời, làm gì có tâm tư cứu mỹ nhân trong miệng cá.
A Tiêu kéo anh, “Đại ca, người kia gọi anh đến cứu cô ấy kìa.”
“Cứu cứu cứu, cứu cái rắm, đầu heo nói mày không nghe à? Chúng ta không ăn đồ bị cá gặm dở…” Hứa Vong Xuyên bực bội nhìn về phía dòng sông, giây tiếp theo, xiếng xích phi ra, kéo cả người cả cá lên bờ.
Không đợi người đẹp nói chuyện, anh lạnh giọng hỏi:” Này, có thấy mụ già như con dơi bay ngang qua đây không?”
Hả?
Chó ch*t.
Sau này anh biết tay tôi.
“Không, không có… Tôi chỉ thấy một chị gái xinh đẹp như tiên nữ đi ngang qua.”
“Ớ.” Hứa Vong Xuyên thả lỏng xiềng xích: “Cô ở chỗ này cho cá ăn mà sao chả nhìn rõ ràng vậy?”
Mồm chó không phun được câu hữu ích, ngoài việc chửi mát thì cũng là nói kháy. Những người khác lặng im như tảng đá, mãi lâu sau, A Tiêu sờ cằm chẹp miệng, “Đầu heo, mày nói xem cô ấy có xinh đẹp không?”
Đầu heo lau máu mũi, “Nào chỉ có xinh đẹp? Chị gái ơi, đến đây, ôm bờ vai rộng rãi rắn chắc này của tôi đi, để Cư Cư ôm chị…”
Mùi khai thối nồng nặc của loài lợn lan ra.
Hứa Vong Xuyên bóp mũi, quan sát cẩn thận cô gái.
Khuôn mặt có một cái mũi, hai con mắt, một cái miệng, giống một người bình thường không thể bình thường hơn. Giống người thuần chủng như thế, anh chưa từng thấy trong sách vì quá là… đẹp.
“Cô tên gì?”
“Trước tiên ôm tôi dậy đi, đau quá.”
Hứa Vong Xuyên dùng xiềng xích tách cá và người ra. Chất lỏng màu xanh vàng dinh dính chảy ra, dịch vị trong dạ dày cá ăn mòn gần hết lớp quần áo của cô gái, đôi chân thon dài mướt như ngọc lộ ra, ngay cả ngón chân cũng trắng trẻo mũm mĩm khiến người ta vừa nhìn đã muốn lao đến cắn một ngụm.
Nét mặt Hứa Vong Xuyên cực kỳ phức tạp, cau mày nói:” Sao cô không mặc quần áo?”
“Ai không mặc quần áo?” Diệp Tịch Nhan kéo xiềng xích, thản nhiên đứng lên, hai tay kéo chỗ quần áo còn sót lại nhằm che đậy cảnh xuân phơi phới, mà rõ ràng hành động này chỉ vẽ vời thêm chuyện —— càng che càng gợi, người nhìn miệng đắng lưỡi khô.
Ừng ực.
Ánh mắt tên đầu heo tan rã, nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
Diệp Tịch Nhan lắc người, quen cửa quen nẻo trốn vào ngực Hứa Vong Xuyên, co rụt cổ, ánh mắt như chú nai con hoảng sợ.
“Này, cô làm gì thế?”
“Đầu heo đang nhìn tôi, đáng sợ quá.”
Cặp mông mượt mà mềm mãi dán sát vào háng, Hứa Vong Xuyên giật bắn, mũi phập phồng cũng nuốt nước bọt.
Cô thơm và mềm quá.
“Cô tên là gì?” Hứa Vong Xuyện hạ giọng, hỏi han với giọng điệu dịu dàng khác hẳn vừa rồi.
“Diệp Tịch Nhan.” Cô tựa vào ngực anh, dùng ngón tay vẽ vòng tròn, thỉnh thoáng còn ngước mắt lên nhìn cậu thiếu niên, hàng mi dài rậm như cánh thiên sứ, mỗi lần chớp lại như cào nhẹ vào tìm anh.
Anh không thích học. Chẳng biết mấy từ.
Lại lập tức nhỡ kỹ tên cô. Cảm giác tê dại lạ kỳ tràn ngập lồng ngực, tựa như muốn ăn cô, muốn gặm, muốn ôm lấy cô nói những câu buồn nôn sến sẩm dỗ dành cô vui vẻ.
“Diệp Tịch Nhan…” Hứa Vong Xuyên lặp lại từng chữ, “Sao cô lại ở đây?”
“Đồng đội chê ta ăn nhiều, ném tôi khỏi trực thăng, may là rơi xuống sông, nếu không tôi… hu hu hu.. Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi chẳng có bản lĩnh gì, lấy thân báo đáp được không?”
“Lấy thân báo đáp?”
A Tiêu kêu như gặp quỷ: “Đại ca, cô ấy muốn làm bạn gái anh, chơi trò yêu tinh đánh nhau với anh, ngủ với anh.”
Đầu heo kêu rên một tiếng, giơ tay chỉ vào hai người: “Không không không, đại ca, anh còn nhỏ, không biết phụ nữ đáng sợ thế nào đâu, để Cư Cư nhận phần đau khổ này cho anh…”
Hứa Vong Xuyên đạp bay hắn, “Cút.”
Đầu heo không phục, “Anh có biết yêu tinh đánh nhau thế nào không? Anh mới mười lăm tuổi! Lông măng còn chưa mọc hết!”
Diệp Tịch Nhan chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi, “Anh mới mười lăm?”
Hứa Vong Xuyên liếc nhìn cô, sau đó vội vàng nghẹo đầu sang bên, đá tên đầu heo thêm một phát, lần này là đá thẳng vào mặt. A Tiêu và những người khác không nhịn được, cười cạp cạp cạp cạp, chẳng ai ngờ rằng, bọn họ lao ra truy đuổi mụ già, mụ già chưa bắt được lại bắt được một cô vợ xinh đẹp cho đại ca.
Đám nhóc này đều sinh ở tận thế sở hữu dị năng, nếu không sớm đã ch*t vì ngu rồi.
Hứa Vong Xuyên không tỏ rõ ý kiến. Chẳng biết đang nghĩ gì.
Diệp Tịch Nhan cởi quần áo của chàng trai, buộc vào eo mình, cực kỳ thuần thục trèo lên chỗ ngồi phía sau xe mô tô.
Hứa Vong Xuyên im lặng và leo lên, gần tới trường học mới như vô thức hỏi:” Cô bao nhiêu tuổi?”
Chưa hẹn hò mà đã hỏi tuổi tác của nhau, đúng là đồ không có mắt nhìn?
Diệp Tịch Nhan vuốt xuôi mái tóc trắng của anh, “Anh cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba?”
A Tiêu không nhịn được nói leo, “Không thể nào, lúc tôi mười ba tuổi còn chưa có ngực, đại ca, anh thật chẳng hiểu phụ nữ gì!”
“Hỏi mày chắc? Chỉ mày có miệng?”
A Tiêu ngoan ngoãn ngậm miệng, làm mặt quỷ với Diệp Tịch Nhan.
Nhớ trong nội quy trường học có viết dưới năm tuổi không được yêu đương, Diệp Tịch Nhan suy xét vài giây, sau đó chân thành nói:” Năm nay tôi 51.”
Hứa Vong Xuyên, “…” Đám người, “…”
Đầu heo gào khàn cả tiếng: “Con mẹ nó! mẹ nó, trâu già gặm cỏ non à!”
La đầu trọc không nghi ngờ gì, bổ sung giấy tờ nhập học cho thiếu nữ xinh đẹp Hứa Vong Xuyên nhặt được.
Việc Diệp Tịch Nhan cường điệu nhiều lần mình đã 51, không còn nhỏ, nhưng La đầu trọc vẫn viết 51 thành 15, rồi đuổi cô cút về ký túc xá nữ.
” Mánh khoé theo đuổi ngu ngốc, lão La tôi á, gặp nhiều rồi, nói thật cho cô biết, Hứa công tử, ngài ấy không thích phụ nữ đâu, thức thời sớm nghỉ học đi.”