Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 197

Diệp Tịch Nhan có một ngàn biện pháp khiến La đầu trọc ch*t bất đắc kỳ tử thần không biết quỷ không hay, không ai truy hỏi lên đầu cô, thế nhưng hiện giờ cô không có hứng thú giết người, đồng thời chứng lười biếng bỗng phát tác.

Hàng ngày có rất nhiều người ch*t không biết lý do.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều sự ra đời không có lời giải thích.

Cô không tiêm “vắc xin”, không có khát vọng với thịt người, giết mà không thể ăn rất thiệt, lại nghĩ ân oán với La đầu trọc cũng chẳng phải to tát, giết người

xong phải tắm giặt, càng nghĩ càng phiền, nhìn hắn ta với ánh mắt dò xét vài lượt, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt nhận chìa khoá, ngáp dài và rời đi.

Cô giáo ngữ văn tới, trêu chọc, “Chủ nhiệm La, sao đổ mồ hôi ghê thế? Nghe nói học sinh nữ mới đến rất xinh đẹp, có phải ông…”

La đầu trọc lau mồ hôi trên trán, “Mẹ ơi, suýt chút nữa thì bỏ mạng.” “Ghê vậy ư?”

“Cô ta chưa ra tay, nhưng trực giác của tôi chẳng bao giờ sai!”

Mặc dù La đầu trọc là đàn ông, nhưng có giác quan thứ sáu sánh ngang với phụ nữ, hắn mà sợ hãi thì đối phương tuyệt đối là quái vật hàng real không thể real hơn. Lưng cô giáo ngữ văn mát lạnh, lòng run sợ, cảm giác hình ảnh mình bị treo trên giá nướng ngày càng gần.



Ký túc xá nữ phía đông, ký túc xá nam phía tây.

Ở giữa ngăn cách bằng lưới điện, chỉ có một cái cửa nhỏ đi qua, nhưng đóng kín lâu ngày giờ chỉ dùng để trang trí.

A Tiêu nhiệt tình mời Diệp Tịch Nhan ở cùng mình, thế nhưng hiện giờ Diệp Tịch Nhan không có đam mê sống chung với chuột, thế là chọn phòng khác.

Sống chung với cô gái luyện kim thuật, trước khi gặp Hứa Vong Xuyên, Diệp Tịch Nhan vẫn cảm thấy cô bé này là kẻ mạnh nhất.

Cô gái luyện kim tên là Xà Mật, mắt một mí, đuôi mắt xếch, bờ môi rất mỏng, không cười cũng cảm giác đang toe toét, ngược lại khuôn mặt hình tam giác, cằm nhọn như cái mũi khoan, nói tóm lại là khuôn mặt kinh hãi của yêu tinh rắn.

A Tiêu luôn nói cô ta toàn lén lút ăn chuột của cô ấy, còn nói phòng cô ta sạch sẽ quá mức, không giống như phòng người ở nên sau lưng gọi người ta là xà tinh.

Diệp Tịch Nhan vừa đến, Xà Mật không có thái độ gì.

Học bá không khác nhau mấy, cao ngạo lạnh lùng là tiêu chuẩn cơ bản.

Đêm đó, Diệp Tịch Nhan nửa tỉnh nửa mê mở mắt thấy có người đứng trước giường. Cô đã qua cái tuổi giật bắn vì sợ, ngáp một hơi hỏi: “Bạn học Xà, bạn đang mộng du à?”

“Cô rất xinh đẹp.”

“Tôi biết, còn gì nữa không?” “…”

Xà Mật quay trở lại giường ngủ đối diện, nằm thẳng đơ trên đó, không bao lâu sau mở to mắt mà ngủ. Diệp Tịch Nhan đã qua cái tuổi giật bắn vì sợ những vẫn quay lưng đi mới được ngủ tiếp, nhủ thầm đứa nhóc này thật khác thường.

Ngày hôm sau, tiếng chuông boong boong nổ tung khốn khiếp vang lên.

Cô ngồi dậy, mặc quần áo xong định bò đi luôn, bỗng nhớ ra hôm nay còn phải dụ dỗ con chó tuổi dậy thì, người đầy bụi bẩn là không được, thế là uể oải bò vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu, xử lý xong xuôi, cả người sáng lấp lánh mới đi ra.

Xà Mật nhìn cô với ánh mắt quái đản.

Đồng tử vốn hình dọc như rắn bỗng nứt toác.

Diệp Tịch Nhan cười nhẹ, bộ pháp ẻo lả, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài. Bên ngoài có mấy tên nam sinh đứng ở cửa chờ bạn gái, thoáng gặp nhau thì thân mật nói hai câu “i love you, i love you chiu chiu”, rồi cách tấm lưới điện chạy về phía toà nhà dạy học.

Diệp Tịch Nhan đi khập khiệng nhìn quanh, phát hiện không có Hứa Vong Xuyên, bỗng dưng giận mà không có chỗ trút.

Hôm qua đã nói lấy thân báo đáp, sao chẳng có chút tự giác gì vậy? Là muốn ch*t phải không?

Diệp Tịch Nhan và Xà Mật trước sau tiến vào lớp học, phòng học bình thường huyên náo ầm ĩ bất chợt yên tĩnh doạ người, ở trong góc bạn học ăn não nướng cũng không dám húp thành tiếng, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ. Hứa Vong Xuyên ngồi ở hàng dưới cùng, dựa vào thành ghế không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Diệp Tịch Nhan giả vờ không nhìn thấy, ngồi bàn đầu tiên với Xà Mật.

Mông còn chưa dính xuống ghế, hai sợi xiềng xích men tới, trói gô người kéo xuống bàn cuối cùng.

“Mắt cô mù à?” Hứa Vong Xuyên gãi cằm, vẫn đang ngái ngủ, cực kỳ bực bội, “Lão tử ngồi dưới này.”

“A.” Diệp Tịch Nhan chỉ vào sợi dây xích, “Thả tôi ra đi.”

Hứa Vong Xuyên như bãi bùn nhão nằm úp sấp trên mặt bàn, xiềng xích thu vào cơ thể. Diệp Tịch Nhan định nổi bão, lên án anh không như những nam sinh khác đợi ở cửa nhỏ chờ bạn gái, xoay đầu qua đã thấy con chó ngủ thiếp, tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng, hàng mi che kín đôi mắt, khoé miệng đáng ghét vểnh lên, rất đáng yêu.

Bởi vì anh đang ngủ, nhóm con lai bình thường chửi mèo khoèo chó bỗng an tĩnh khác thường, ngay cả rắm cũng không dám thả, thấy thầy giáo lớn tiếng giảng bài còn ra hiệu suyt với thầy.

Tiết học ở trường này khá đơn giản, ngữ văn còn đang nhận mặt chữ, toán là phép trừ trong 100, Diệp Tịch Nhan chẳng có chút hứng thú nghe, quá nhàm chán liền bóp mũi anh, không có anh thở.

Hứa Vong Xuyên tỉnh dậy với ánh mắt giết người, thấy Diệp Tịch Nhan cười hì hì lại đổi tư thế ngủ tiếp.

Không thể động thổ trên đầu thái tuế. Trừ khi là vợ Thái Tuế.

Cứ ngủ hết ngày, cho đến khi chuông tan học vang lên Hứa Vong Xuyên mới ngồi dậy duỗi người, gãi cằm nhìn cô và hỏi, “Muốn ăn gì?”

Anh tỉnh giấc, mọi người mới dám nói chuyện.

Đầu heo chạy tới gào to: “Phải ăn món nướng cả người! Giữa giờ, A Tiêu đã chuồn ra ngoài đốt lửa rồi!”

“Ớt hay thì là?”

“Sợ chị Tịch Tịch không ăn cay, ướp thì là đi!”
Bình Luận (0)
Comment