Hứa Vong Xuyên nhìn chằm chằm cô một hồi, úp sấp người lên bàn học, như con lợn cong lưng, uốn éo hai lượt mới yên tĩnh.
Diệp Tịch Nhan tô vẽ bản đồ đơn giản trên giấy nháp và đánh dấu ký hiệu. Tiếng chuông tan học vang lên, đầu heo lại tới gọi Hứa Vong Xuyên, lúc này con chó không dậy ngay, cho dù lay lắc thế nào, mí mắt như dính nhựa cao su, không chút động đậy.
A Tiêu đợi không nổi, túm chặt đầu heo quát: “Chúng ta xuống nhà ăn tranh cơm trước, chờ lúc nữa là không còn thịt đâu!”
Học sinh ào ra khỏi phòng như ong vỡ tổ.
Xà mật đứng gần bục giảng ngắm Diệp Tịch Nhan sau đó đi thẳng.
Cô liếm ẩm ngón tay sau đó áp nó lên mí mắt anh, “Đừng giả bộ nữa, mọi người đi hết rồi.”
Hứa Vong Xuyên mở choàng mắt ra, vờ vịt duỗi người, không dám nhìn Diệp Tịch Nhan, mặt không cười mà ngập ý xuân, xoa mũi giống như muốn nói chuyện, nhưng chỉ thở hổn hển vài hơi, không khí trong phòng đều bị anh hít cạn mà vẫn không thả được cái rắm nào.
Diệp Tịch Nhan hất tóc, chống tay vào cằm, “Không đói bụng sao? Thịt ở nhà ăn chỉ cung ứng có giới hạn thôi đó.”
“Không đói bụng, em thì sao?”
Diệp Tịch Nhan lấy một hộp cơm từ ngăn bàn, mở nắp. Hứa Vong Xuyên lại gần nhìn, lông mày xoắn chặt. “Gặm cỏ?”
“Là salad rau quả, đồ đần.” Diệp Tịch Nhan cắm một miếng nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói:” Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng, để trưởng thành xinh đẹp như bây giờ tất nhiên phải trả cái giá rất lớn.”
Anh có chút hiếu kì, nhón một miếng lá cây nhét vào miệng. Diệp Tịch Nhan nhăn mày, “Thế nào?”
“Khó ăn quá.”
Hứa Vong Xuyên chê bai, sau đó nhào tới hôn cô, vừa vụng về vừa vội vàng, dùng đầu lưỡi giao miếng rau đó cho Diệp Tịch Nhan.
Cô buồn nôn đến mức toàn thân nổi da gà, không giả vờ làm kiều thê nổi, đưa tay muốn tát con chó, Hứa Vong Xuyên như đoán trước được động tác của cô, nhẹ nhàng linh hoạt đỡ.
Chàng thiếu niên môi hồng răng trắng hơi lui người, miệng hé mở. Bộ ngực phập phồng lên xuống.
Đôi mắt sáng rực như sao kim, suýt chút nữa châm lửa thiêu rụi cô, anh dùng cái giọng rắm thối đặc biệt của tuổi dậy thì để khoe khoang: “Hôn được rồi.”
“Lợi hại ghê.”
Hứa Vong Xuyên gật đầu, mơn man bàn tay mảnh dẻ rồi thành thục đan mười ngón tay, sau đó nắm thật chặt, bờ môi toác tận mang tai, quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi thăm: “Thoải mái không?”
Thoải mái gì hả đồ quỷ sứ, không biết học chiêu ti tiện của thằng nhóc nào, sớm muộn cô sẽ treo cả bọn lên cây đánh một trận cho chừa.
Diệp Tịch Nhan ném cái dĩa làm xoảng, đẩy bàn, bất ngờ đứng lên.
Cô mặc chiếc áo choàng rằn ri của Hứa Vong Xuyên, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, nhìn từ xa rất giống một con bọ rùa, giờ phút này kéo tụt khoá xuống mặc kệ việc mình mặc váy bó sát mông có bị lộ hàng hay không, chân chuyển hướng ngang nhiên ngồi vào đùi cậu thiếu niên. Anh còn nhỏ, dáng người xương xẩu, ngồi xuống hơi cấn mông nhưng không cản trở được việc cô thú tính đại phát.
Diệp Tịch Nhan để vai trần, mảng trắng như tuyết trước ngực rung rinh theo nhịp thở.
Hai tay ôm mặt Hứa Vong Xuyên, cụp mắt xích lại gần.
Khoảnh khắc bốn môi đụng vào nhau như có dòng điện tê dại chạy dọc toàn thân, mùi cỏ tươi trong miệng cô thoang thoảng phả tới khiến anh ch*t mê ch*t mệt, chưa đánh đã thua tơi bời, nới lỏng hàm răng mặc cô tuỳ ý.
Hoá ra miệng con gái mềm đến vậy.
Vừa mềm vừa trơn, vừa ngọt vừa ngậy, giống như miếng bánh pudding trứng gà thỉnh thoảng được phát.
Hứa Vong Xuyên thở phì phò đè tay lên eo cô, do dự đi xuống dưới, mơn trớn chỗ xương chậu nhô lên sau đó đột nhiên run bắn, dùng sức bóp chặt cặp mông đầy đặn đầy xúc cảm. Như nhào bột mì, nhưng cho dù dùng lực mạnh vần vò ác đến mức nào cũng không nát, vô cùng dính tay, càng sờ cơ thể càng nóng, hận không thể ấn cô vào người để cô dung hợp thành một, toàn thân như núi lửa sắp phun trào.
Diệp Tịch Nhan khẽ run, sờ cũng sinh khoái cảm nên chau mày né tránh. Mê đắm một hồi, liếm sạch nước bọt trên môi hỏi, “Thoải mái không?”
Người hơn trăm tuổi, cho dù vẻ bề ngoài trẻ trung nhưng bên trong vẫn là bà cô già, sao có thể để tên nhóc con phản nghịch trêu chọc? Tuổi anh thậm chí còn không bằng số lẻ của cô!
Cậu thiếu niên thở sâu, dán lại gần hơn, môi kề trán liếm những giọt mồ hôi long lanh, “Thoải mái ch*t đi được…”
Diệp Tịch Nhan ngước mắt.
Anh bất giác ngậm chặt miệng, cụp mắt không dám nhìn thẳng, nói từng chữ rất là kiên định, “Anh muốn chơi khóc em ngay ở phòng học này.”
Nói xong không cho cô cơ hội cự tuyệt, ôm người đè xuống bàn học, mở rộng đôi chân bạch ngọc, sau đó lập tức sờ vào chỗ đồ lót.
“Sao ướt vậy?” Anh duỗi ngón tay vẽ vòng tròn ở đũng quần, nhìn chỗ nước đọng mà lộ ra ánh mắt đắc ý.
“Nóng chứ sao?”
“Nghe nói con gái chảy nước là có thể vào.” “Hứa Vong Xuyên, anh biết nhiều thật?”
“Thế thì sao?” Anh cởi đồ lót vò thành một cục đưa lên chóp mũi ngửi, hít hơi thật sâu, vẻ mặt như con nghiện, trong sự thoả mãn vẫn hiện lên tia bất mãn, “Luôn cảm thấy người em có mùi thơm hấp dẫn, hoá ra bên dưới có một bông hoa tiết mật.”
Diệp Tịch Nhan đỏ mặt, quên lời muốn nói. Hứa Vong Xuyên duỗi ngón tay vào quấy đảo.
Hai ngón tay phối hợp, trước cạn sau sâu, tuỳ tiện đâm vài nhịp là nghe được tiếng nước lõm bõm, dịch nh.ờn trong suốt chảy lênh láng giữa đùi, tràn cả ra bàn học, tô điểm cho cặp mông ngấy ngậy mê người thêm chút sắc tình d*m dục.
Tựa như bánh mì bôi thêm mứt quả.
Anh chẳng đợi kịp, vội vàng ngồi xuống liếm một ngụm, đến khi Diệp Tịch Nhan giãy dụa lùi lại mới nhổm dậy, buông quần lót, áp sát xương mu, không biết xấu hổ thẹn thùng xông thẳng vào.
Sướng phát run, vào sâu sâu hơn nữa. Diệp Tịch Nhan run rẩy, da đầu tê dại.
Hứa Vong Xuyên xoay người gặm cắn xương quai xanh, lưu luyến ở thung lũng tuyết trắng, sau khi ngoạm mút luân phiên, nhào nặn mạnh mẽ cả hai bên núi, dịch chuyển hôn lên cái miệng nhỏ ngọt ngào.