Diệp Tịch Nhan không né tránh nổi.
Chằng thèm so đo việc bị tên nhóc nhỏ hơn trăm tuổi hôn miệng và ra ra vào vào trong cơ thể, vì tiểu huy*t lâu ngày không được hưởng dụng đang ngứa ran, đầu lưỡi bị mút mất cảm giác, không tìm được chỗ trốn, cô thở dốc co quắp như con cá bị người bắt lên bờ.
“Hứa Vong Xuyên… Ranh con… nhẹ thôi… đừng tiến vào nữa, đừng… có nghe thấy không…”
Tần suất chuyển động của anh càng ngày càng lớn.
Tha cho cái miệng nhỏ, lôi theo sợi nước bọt dinh dính ngai ngái, bộ ngực gầy yếu chập trùng liên tục, tóc trắng cũng rung rinh theo, nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đặt hai khuỷu tay bên đầu Diệp Tịch Nhan, vừa đè thấp hơi thở, đồng thời mày rậm vặn chặt giần giật.
Mồ hôi chạy dọc, rơi xuống ở đầu mũi.
Cơ thể Diệp Tịch Nhan càng ngày càng đỏ, giống như con tôm nõn bị luộc, cuối cùng không chống cự nổi trận ra vào ngây ngô hừng hực, chẳng giữ sự thẹn thùng nâng hai chân cuốn lấy bờ eo tinh nghịch của chàng thiếu niên mười lăm tuổi.
Anh vẫn chưa thể tính là một người đàn ông, chỉ được coi là cậu nhóc hơi chảnh chó.
Vậy mà, hôm nay lại làm chuyện đàn ông mới có thể làm với cô.
Vừa nghĩ tới việc mình bị thằng nhóc đè dưới thân thoả thích ra vào, da mặt dày của Diệp Tịch Nhan cũng bị bào mỏng, từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi bám vào lưng cậu thiếu niên để mượn lực.
“Chậm một chút… Hơi đau…”
“Đau chỗ nào?” Hứa Vong Xuyên gạt tóc cô sang bên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhăn nhó, hạ thân không ngừng nghỉ, âm thanh run rẩy, “Anh còn chưa kêu đau, Diệp Tịch Nhan, em kẹp anh chặt quá, thả lòng chút nào.”
Cô cắn môi, nước mắt tràn khoé mi. “Không thả lòng được.”
“Sao không thả lòng được? Vừa nhỏ vừa chật chội còn dám dụ dỗ anh…” Hứa Vong Xuyên càu nhàu một câu, kề sát, dùng mặt lau chỗ mồ hôi ẩm ướt trên trán
cô, thấp giọng dụ dỗ: “Há miệng hôn thêm cái nữa.” “A ——”
Diệp Tịch Nhan ngoan ngoãn hé miệng.
Hứa Vong Xuyên ôm chặt gáy mút sâu, nụ hôn phối hợp với tần suất ra vào giảm dần, cái bàn từ xình xịch biến thành tiếng cót kẹt chậm rì rì ——kẽo cà —— kẽo kẹt.
Hơi thở hoà quyện, đầu óc nung nóng.
Da thịt cô gần như hoà cùng anh, cơ thể ăn ý không cần ám chỉ dư thừa. Cô thẳng lưng là dễ chịu muốn nữa, thế là dương v*t có thể không kiêng dè va chạm, cô cuộn chặt ngón tay nghĩa là đau, muốn chậm, lúc này không được vào quá sâu, chậm rãi ma sát ở điểm mẫn cảm, lột ra ít thịt huy*t đỏ mềm, để cô có thể thở một hơi.
Tiếng ngâm nga cao v*t phải ôm cô thật chặt để cô biết anh còn ở đây, luôn xoa dịu dỗ dành lúc cô cần.
Tiếng rên rỉ uyển chuyển là muốn bóp mông bóp ngực, phải mạnh nhưng không thể quá bạo.
Cơ thể người phụ nữ như chảy xuôi trong bàn tay anh, quả trứng bóng loáng ít lông liên tục đụng vào xương mu khiến d*m thuỷ ứa tràn, đường cong lồi lõm vô tận dán chặt như hai con rắn quấn quýt.
Tiếng bình bịch vang bên tai như âm nhạc thúc tình.
Cơ thể đẫy đà mềm mại một khi tìm đúng chốt mở sẽ phóng túng mở rộng cổng lớn cho người ta tiến công, không giữ lại chút nào.
Đâm và đụng.
Hứa Vong Xuyên một lần lại một lần rơi vào sự thoả mãn và khao khát nhiều hơn.
Nhiệt tình cọ sát vào khe thịt mềm, an ủi dương v*t thô cứng của chính mình, trêu chọc cô, kích thích ngàn cơn sóng vạn trận tuyết cùng với tình dục sa đoạ của cơ thể vượt qua thời gian.
Thật ra làm t.ình không lâu.
Chưa đến năm phút, cái ôm của Hứa Vong Xuyên đã nới lỏng, anh thở hổn hển, toàn thân đỏ bừng, run rẩy giống kiệt sức.
Chất lỏng ấm áp tràn ra khỏi chỗ giao h.ợp.
Anh chôn mặt bên cổ cô, không nhúc nhích chỉ thở gấp. Xử nam trẻ tuổi đúng là vô dụng.
Diệp Tịch Nhan mềm oặt, mắt mơ màng, buông thõng hai chân, thở hắt một hơi, cười cợt, “Không phải bảo sẽ bắn bên ngoài sao?”
Hứa Vong Xuyên xê dịch đầu, nhìn cô thắm thiết, thanh âm như vừa khóc khàn cả tiếng, khoé mắt phấn hồng đáng yêu nhưng cái miệng cố bướng bỉnh.
“Ai bắn?”
“Chó bắn.”
“… Đây không phải tinh d*ch, đây là d*m thuỷ của em, anh cắm cho em sướng run, điên cuồng phun nước, làm thêm chút nữa, phòng học cũng bị em nhấn chìm.”
Diệp Tịch Nhan dứt khoát không thèm đôi co.
Anh liếm môi, ánh mắt sáng như sao kim nhấp nháy lúc chiều muộn, không dám làm con vịt ch*t cứng mỏ, mà xoay người hôn lên cằm lên tai cô. Cậu bé khi đã bắn qua một lần sẽ luôn ngoan ngoãn hợp lòng người, Diệp Tịch Nhan chùi mặt mình vào má anh, môi luôn ngậm ý cười cưng chiều.
Hứa Vong Xuyên xoay người bú sữa, hai tay ép nó lại kéo về phía mặt mình, đầu lưỡi linh động quần nhau với núm v* và bầu ngực.
Diệp Tịch Nhan thuận thế ngồi dậy, thở dài một hơi, vòng tay ôm đầu cậu thiếu niên.
“Anh còn nhỏ lắm sao?”
“To thế… mà không có sữa.” “Mang thai mới có sữa.”
Anh đưa tay chặn chỗ tinh d*ch đang tràn ra khỏi cánh hoa, nhả núm v* đã bị mút đỏ ửng, ngang ngược ra lệnh:” Vậy mang thai mau.”
Diệp Tịch Nhan cười đến cánh hoa run rẩy.
Cô ngồi ngả ngớn trên bàn học, váy đen tuột chất đống bên hông, bộ ngực sữa ngạo nghễ như thần linh tuyết vực, nụ cười kiều diễm như mặt trời mọc, đôi chân thon dài nở nang không trúc trắc mà rộng mở, chẳng chút thẹn thùng, bộ dáng đẹp đẽ đến vậy, nhưng lại giận giữ duỗi ngón tay chọc vào trán anh, nhẹ hều, cậu thiếu niên được hồi sinh khỏi phần mộ lạnh lẽo âm u cô độc, xông vào tình yêu của cô trở thành chàng trai đẹp đẽ ngây ngô cười.
“Trước đó, anh nói thế nào?” Diệp Tịch Nhan học ngữ khí rắm thối của con chó: “Tôi sẽ bắn bên ngoài, nhưng vẫn làm em thoải mái.”
Hứa Vong Xuyên đỏ mặt trong phút chốc. Đạp rơi giày và quần, đưa tay kéo cô.
Anh ngồi xuống ghế, đỡ côn th*t màu hồng ngỏng cao, hất cằm, ánh mắt vừa chạm đến đôi mắt như hồ ly của cô thì rụt ngay lại.