Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 205

Bởi vì muốn ra ngoài cướp bóc đốt giết, mặc váy không tiện hành động, Diệp Tịch Nhan mặc chiếc quần hiếm hoi, ngại chưa đủ quyến rũ, rách rưới nên xé thành kiểu hở rốn.

Cô thản nhiên che ô đi xuống.

Cách lưới điện cũng có thể nhận ra mắt Hứa Vong Xuyên sáng quắc trong giây lát, nhưng thằng nhóc con cứ muốn ra vẻ, hơi gật đầu với cô, tay nhét túi quần đi về phía trước.

” Đóng vai kẻ trộm à?” Diệp Tịch Nhan cười nói:” Mắt quầng thâm đen như con gấu trúc ấy.”

Hứa Vong Xuyên đội mưa liếc xéo cô, tầm mắt dừng lại cái bụng trắng như tuyết, đi xuống chút nữa là khe bụng mềm như mật, tối hôm qua anh đã liếm nó nhiều lần nhưng mãi chẳng thấy đã.

“Không phải đã bảo em mặc quần áo cho tử tế sao?” Thích mặc cái gì thì mặc cái đó, ai cho anh nói nhảm.

Diệp Tịch Nhan chớp mắt vài cái, lầu bầu: “Người ta nghèo chỉ có cái này thôi, nếu anh cảm thấy không thoải mái cứ bỏ lại cục cưng yêu dấu của anh ở lại là được.”

“…”

Anh quay đầu qua chỗ khác, cổ và tai đều đỏ ửng.

Đàn ông, chỉ cần hạ giọng chút là ngoan ngay, Diệp Tịch Nhan than thở, lại nghĩ chắc do hiện giờ tên chó dễ dụ, nếu là Hứa Vong Xuyên trước kia chắc chắn sẽ mạnh miệng cãi bướng.

“Ừm…”

Diệp Tịch Nhan đột nhiên dừng bước.

Hứa Vong Xuyên bước thêm hai bước, quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

“Không sao.” Diệp Tịch Nhan bước nhanh tới, há miệng hỏi:” Anh nghe lời vậy, em nói cái gì cũng không ý kiến, tính xấu lúc mới gặp đâu rồi?”

Hứa Vong Xuyên im lìm.

Diệp Tịch Nhan quyết không buông tha.

Hỏi nhiều phiền phức, cậu thiếu niên tặc lưỡi, nghiêng người qua phía cô, “Thương em còn chẳng kịp, xấu tính gì chứ? Cái lưới điện này do chú anh tự mắc, bằng không anh đã nhấc nó ra rồi.”

Lúc này đến phiên Diệp Tịch Nhan nghiêng đầu.

Vanh tai ửng hồng thấp thoáng dưới tóc mai, càng nổi bật trên nền da trắng như tuyết, anh không thể dời mắt nổi, trong lòng bất giác sinh ra mùi vị chua ngọt.

“Anh nhớ em không ngủ nổi, chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Vừa nghĩ tới việc em rất yêu anh lại càng không ngủ nổi.”

Anh nhẹ giọng nói.

Diệp Tịch Nhan không đáp lời, nhưng anh biết cô hiểu. Khoảng cách từ ký túc xá đến sân tập không xa.

Ngày trước vài bước là đến, hôm nay lại giống như đi cả đời người.

Dưới cơn mưa, học sinh đứng xếp hàng ở sân không ai che ô trừ Diệp Tịch Nhan, cô đứng một chỗ với Hứa Vong Xuyên, thiếu niên rũ tóc xong liền nhận chiếc ô, xiềng xích bóng loáng sau lưng bất ngờ xuất hiện quấn quanh hông Diệp

Tịch Nhan, nếu ai dám nhìn rốn vợ anh, xiềng xích khác trong tay sẽ cho hắn một roi nhừ tử.

Tên lợn rừng chịu hai roi, khóc ròng: “Hay là đừng đánh nữa, đại ca ơi, cứ trực tiếp moi mắt em ra đi.”

A Tiêu che bụng cười: “Anh không nhìn Tịch Tịch là được mà!” “Sao làm thế được!”

Học sinh nam xung quanh trăm miệng một lời.

La đầu trọc đứng ra, làm bộ không thấy Hứa Vong Xuyên công khai vi phạm nội quy ôm ấp với một nữ sinh khác trong trường, lép bép nhắc nhở, muốn hai mươi học sinh chia thành hai tổ thi đấu, đội nào thu được nhiều vật tư hơn sẽ được đội kia nấu nước nóng cho tắm giặt.

Có người reo hò, có người chửi đổng.

A Tiêu tức giận xì khói mũi, “Moá, ai muốn tắm chứ!”

Lợn rừng quăng một ánh mắt thâm tình về phía A Tiêu, A Triết nho nhã xinh đẹp thì lại thản nhiên, “Yêu em chẳng có lý do, không tắm rửa càng thêm hương vị.”

“Mày xong đời rồi, cả đời bám váy phụ nữ nhé.” Đầu heo nói xong rồi coi kẻ kia như người ch*t.

Đây là lần đầu tiên Hứa Vong Xuyên tham gia thực nghiệm trong xã hội ( trước đó đều ngủ trong ký túc xá) hiện tại rời núi, chắc chắn phải làm chức đội trưởng, anh vẫn giống trước đây thích đánh rắm, ị lên đầu lên cổ người khác.

La đầu trọc vừa dứt lời.

Học sinh lập tức chia làm hai tổ, một tổ cùng Hứa Vong Xuyên, một tổ của Xà Mật.

Xà Mật nói cô ấy sẽ thắng không phải là khoe khoang quá lời, những lần thực tiễn trước, đội của cô ấy đều xếp thứ nhất.

“Đi thôi, nhóm tổ tông, nhớ kỹ trước đêm mai phải trở về đó.” La đầu trọc vỗ tay một cái.

Xà Mật cầm bản đồ, cho người xếp hàng, trật từ rời bước, nhìn đám Hứa Vong Xuyên bên kia, quả thực là… Rối tinh rối mù!

Đứa đứng, đứa ngồi xổm, có hai đứa còn đang đi ị.

Thiếu niên ngáp một hơi, chờ ị xong, trực tiếp dùng xiềng xích ném người lên trời rồi kéo lại xuống mặt đất.

“Nhìn thấy gì không?”

“Thấy, bọn xà tinh không dùng xe, muốn đi đường thuỷ bên cạnh, sắp tới bờ sông!”

“Đi.” Hứa Vong Xuyên cưỡi mô tô, kéo Diệp Tịch Nhan vào ngực đội mũ bảo hiểm giúp, “Ôm chặt”

“Anh không thể buộc em lại sao, như vừa rồi ấy.” “Bảo em ôm thì ôm đi, phí lời…”

Mắt hồ ly bỗng phủ sương mù, đáng thương cùng cực, Hứa Vong Xuyên gạt kính chắn gió xuống, liếc nhìn đám đàn em đang hóng kịch vui, nhỏ giọng nói:” Thích được em ôm, xin em đấy.”

Diệp Tịch Nhan cười nheo mắt, ngồi đằng sau, vòng tay ôm chặt, thừa dịp mọi người không chú ý bóp mông lớn một phát.

Anh khẽ run rẩy, cứng luôn.

Nắm chặt tay cô, trì hoãn chốc lát lại đạp chân chống. “Xuất phát”

Tiểu đội ma trơi lần lượt xuất phát, suốt quãng đường ánh lửa bập bùng len lỏi giữa đám sương mù, lượn lờ khắp rừng rậm, ngược lại hoàn toàn với phương hướng bọn Xà Mật vừa xuất phát, bay thẳng đến đỉnh núi.

Tai Diệp Tịch Nhan ù đi, tiếng xe gắn máy, tiếng người, âm lượng đó ngang với việc cầm loa dội thẳng vào màng nhĩ cô.
Bình Luận (0)
Comment