Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 206

Tiểu đội ma trơi xuống đến dốc núi, xuống xe và ngay lập tức biến đổi.

Cơ thể đầu heo nháy mắt lớn vù thành vua lợn, điên cuồng nhổ cây, đào đất, hợp lực cùng đám chuột chũi biến dị A Tiêu gọi tới, nhanh chóng khoét rỗng nửa quả núi, sau đó liền đẩy đổ mọi thứ… chặn đứng thượng du con sông. Chẳng bao lâu sau, chỗ hạ du cạn nước truyền đến tiếng chửi mắng cuồng loạn, vang tận mây xanh.

Đầu heo cười ngặt nghẹo.

Biến đổi lại cũng chẳng thèm mặc quần áo, chỉ mặc độc một chiếc quần chữ T che chỗ háng, béo núc béo ních, mông vừa căng vừa mềm.

“Thích ngồi thuyền à, tao cho chúng mày không còn nước mà trôi luôn!” Diệp Tịch Nhan lên tiếng:” Có hơi thất đức.”

Động vật trong rừng muốn tìm nước thì phải làm sao? Chó Bì Bì cô nuôi thả khát biết đi đâu uống? Chó gần trăm tuổi không chịu nổi sự giày vò.

A Tiêu dẩu mỏ, nhỏ giọng bức xúc, “Là do Xà Tinh hạ chiến thư trước, nếu không phải đều là bạn học, lúc này tôi đã thả ôn dịch cho ch*t cả đám rồi, chặn chút nước có là gì đâu.”

Hứa Vong Xuyên buộc cao mái tóc vướng víu và nói, “Đi”

Đám người lên xe lao vù vù xuống con đường xóc nảy, nhanh chóng vượt qua tiểu đội của Xà Tinh bị ép lên bờ, Xà Mật lạnh lùng nhìn bọn họ, có người chửi “Chuột chạy qua đường”, A Tiêu trực tiếp khạc bãi nước bọt rồi chửi.

“Ăn cứt của tao đi, đồ vừa thối vừa ngu!” Xà Mật quỳ xuống đất.

Trong khoảnh khắc tay tiếp xúc với mặt đất, con đường phía trước của tiểu đội ma trơi lập tức mọc lên hàng loạt gai nhọn.

Hứa Vong Xuyên dẫn đầu, dùng tảng đá là ván cầu đi qua.

A Tiêu bận nhổ nước bọt, chậm nửa nhịp, xe nổ, người bay, mắt thấy sắp tan thây giữa rừng, giây phút chỉ còn cách gai ngọn 1 cm bỗng nhiên bị xích sắt giữ chặt.

Cô treo ngược trong gió, dương dương đắc ý, vừa nhăn mặt vừa hét “thường thường thôi”

“Có đại ca ở đây mà còn dám đánh lén tao!”

Xà Mật tức giận đấm xuống đất, nhìn qua bóng lưng nóng bỏng của Diệp Tịch Nhan, cơn giận càng không có chỗ trút, mặc kệ tình nghĩa bạn học gì, một lần nữa sử dụng dị năng luyện kim, thế là gai nhọn bóng loáng nổ tung đuổi theo con đường của tiểu đội ma trơi.

Hứa Vong Xuyên né tránh.

Mấy chiếc xe bọc hậu phía sau hoàn toàn biến thành chuỗi thịt xiên, Tiểu Nam, A Triết bạn A Tiêu cũng ở đám đó, ruột xổ ra ào ào, ba cái miệng nôn chậu máu tươi, ánh mắt tan rã nhìn về phía A Tiêu.

A Tiểu bùng nổ.

“A a a a! Đồ Xà Tinh, mày bị điên à!! Tao muốn giết mày!!!”

Hứa Vong Xuyên dừng lại, có lẽ không ngờ đồng đội yếu ớt đến vậy, chưa gì đã bị giết ch*t, đờ hai giây sau đó ngay lập tức sử dụng xích xắt, nhổ cả người cả gai qua.

Đầu heo đi ngay cạnh, một đấm đánh ngất xỉu A Tiêu đang lơ lửng giữa không trung đang giận dữ rách cả mắt.

“Những người này không cứu được đâu, đại ca, ném đi đi.”

“Không cứu được nữa?”

“Mấy kẻ tầm thường, để lại chỉ làm nhóm thêm yếu, nể mặt A Tiêu mới cho chúng nó chơi cùng, chả biết phải chờ đến ngày tháng năm nào chúng nó mới hồi phục, ném vào rừng là xong chuyện.”

Những người còn lại không lên tiếng, chắc cảm thấy sự việc cũng chẳng phải chuyện lớn.

Hứa Vong Xuyên xách một hồi, cũng thấy hơi phiền, mang theo thì sẽ làm giảm tốc độ di chuyển, suy nghĩ một lát định treo đám người lên cây, về phần biến thành bữa tiệc buffe cho dã thú hay may mắn sống sót trở về trường thì tuỳ số thôi.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên.

Diệp Tịch Nhan bất ngờ nói:” Buông xuống, để em xử lý.”



A Tiêu tỉnh lại, ôm cơ thể rách nát của A Triết khóc ch*t đi sống lại, nhưng không khắc chế cơn khát máu theo bản năng, vừa khóc vừa nhét đống đại tràng đẫm máu vào miệng mình, nhai ngồm ngoàm.

Chẳng còn cách nào, mùi vị của bạn trai là thứ hấp dẫn nhất.

Cô ăn ngấu ăn nghiến đến mức tất cả mọi người nhìn thôi cũng đói bụng.

Đầu heo nhìn đăm đăm, muốn ăn nhưng cảm thấy ăn bạn học cũng không hay, không được phải phép.

Diệp Tịch Nhan túm chặt A Tiêu, “Đừng ăn, bên trong có cứt đó.”

A Tiêu đứng lên, lau nước mắt, miệng vẫn còn một nửa mẩu ruột chưa nhai hết, A Triết bị moi ruột mổ bụng bỗng sống lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.

A Tiêu nghẹn họng, xoa xoa mắt, “Chuyện gì thế này?”

Đầu heo, “Chị Tịch Tịch có dị năng chữa trị, chị ấy vừa đụng vào là bọn họ khỏi luôn, ầy, cũng coi như may mắn.”

A Triết u oán hỏi, “A Tiêu đang ăn gì thế?” “Kẹo cao su.”

“A, có đúng không, anh cũng muốn ăn.”

“Ặc, lần sau đi.” A Tiêu nhanh chóng nuốt chửng, hít hít cái mũi rồi kéo cậu ta lại gần, “Anh làm em sợ muốn ch*t… hu hu hu…”

Diệp Tịch Nhan quay lại mô tô.

Hứa Vong Xuyên thu hồi xiềng xích, lạnh lùng nói:” Ai còn dám cản trở, giá nướng ở trường luôn sắn sàng chờ đợi.”

Mấy người kéo chân khúm núm gật đầu, sau đó ngồi vào yên sau của những người khác, bọn họ sớm đã quen với luật rừng mạnh được yếu thua, từ lúc nhập học đến nay lần đầu tiên cảm nhận được mùa xuân ấm áp nên ngoan ngoãn đến biến thái. Bọn họ nghe lời cũng thôi đi, những người khác, ngay cả tên đầu heo chuyên gây chuyện cũng hiền lành bất thường.

Vượn hai bên bìa rừng chẳng còn dám hú.

Tai Diệp Tịch Nhan rốt cuộc được giải phóng.

Đợi đến khi rời khỏi rừng rậm, tiến đến mục tiêu là nhà kho phụ cận, trời mới chỉ vừa nhá nhem. Hứa Vong Xuyên không lên kế hoạch tác chiến, đại khái do vô địch đã quen, nói mỗi câu đơn giản “Trời tối đánh vào” rồi ngả đầu ngủ bù.

Cậu thiếu niên tóc trắng mày tuyết, đời này chưa từng bị ai xách cổ, bỗng nghĩ đến gì đó, quay đầu thở một hơi, khí nóng nhào về chỗ giữa hai chân của Diệp Tịch Nhan, hương thơm nhè nhẹ đêm qua anh ngửi thấy cũng phả qua.

Hứa Vong Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tím thẫm. Chó ch*t, lại hứng tình được.

“Đừng ngủ nữa, giữ vững tinh thần nào.” “Anh nhất định phải lên tình thần sao?”
Bình Luận (0)
Comment