Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 58

Diệp Tịch Nhan không nói chuyện.

Nhưng huy*t d*m lập tức kẹp lại, cơ thể Hứa Vong Xuyên cứng đờ, cơ mông thít chặt, suýt chút nữa là phất cờ đầu hàng.

“Cưng là đồ lẳng lơ thối nát… Chồng cắm dễ chịu thế mà bắt đầu đã… Kẹp ch*t anh thì em được lợi gì chứ?” Hứa Vong Xuyên càng mắng càng tức giận, “Em là của anh, là của mình lão tử… Không được nhìn thằng khác… Cái tên họ Giang kia có to như anh không, có yêu em như anh không…Không được thay lòng đổi dạ… Không được phép, nếu không anh sẽ tức ch*t mất.”

Hả? Ai muốn thay lòng?

Anh đang nói xằng nói bậy gì thế?

Diệp Tịch nhan ngẩng mặt, vừa vặn đối diện với đôi mắt yếu ớt của chàng trai. Anh lập tức quay đi, cổ căng cứng không chịu thua.

Ngu thật đấy. Đồ đần độn.

Diệp Tịch Nhan hôn lên chỗ băng gạc rướm máu trên vai, đôi chân trắng nõn treo trên bờ eo con kiến bỗng di chuyển chầm chậm, kẹp chặt, ưỡn eo để anh được đi vào sâu hơn.

Rõ ràng chẳng nói câu nào lại có thể trấn an dây thần kinh yếu ớt đang căng lên của anh.

Con chó lớn vừa còn thở phì phò giờ bỗng chốc ngoan ngoãn hẳn, khàn giọng nói:” Diệp Tịch Nhan, em yêu anh đúng không?”

“…”

“Cầu xin em, nói yêu anh đi.” “…”

“Đừng giả bộ điếc, lão tử đâm ch*t em đó!” Diệp Tịch Nhan:!

Anh rút côn th*t ra rồi phốc một tiếng, rút dương v*t vừa đỏ vừa thô, gân xanh phủ kín ra ngoài. Chàng trai tóm hai chân đang ướt rượt đứng lên, đỡ dương v*t rồi cắm thẳng vào, hai tay ôm quả mông rồi cắm liên tiếp.

Máy đóng cọc cũng không chạy nhanh và khoẻ như anh. “A!”

Lục phủ ngũ tạng đều chấn động.

Tư thế này khiến cô cảm nhận dương v*t rõ hơn, mỗi một lần tiến vào, Diệp Tịch Nhan lại run lên, hai v* lắc lư theo cơ thể, di chuyển về phía trước hay rút lui về phía sau đều do Hứa Vong Xuyên điều khiển.

Phịch phịch phịch—

Tiếng giao h.ợp kịch liệt như tiếng pháo bông nổ điếc tai. Như tiếng mưa trên toàn thế giới gom lại.

Cơn mưa ồn áo ầm ĩ, một hồi không thể dừng lại được.

Diệp Tịch Nhan bị nện đến run cả người, mặc cho hai chân giãy giũa cũng không trốn thoát được cuộc tấn công của cây que hàn nóng rừng rực.

Eo thon uốn cong, bụng như gập đôi lại, da thịt từ trắng biến thành hồng, cơ thể mảnh khảnh như đoá hoa sắp ch*t yểu trong cơn bão tố. Chẳng bao lâu sau, huy*t d*m bị nện điên cuồng phun ra như vòi hoa sen, khiến chỗ giao h.ợp tung toé nước.

“Phun à…”

Hứa Vong Xuyên dừng lại, chậm rãi quỳ xuống giường, một giây trước còn chơi cô như thể cô là cái bao cho dương v*t đâm chọc, giờ lại rên rỉ hôn lên bụng cô, môi răng và ánh mắt cứ lưu luyến không dời nửa giây.

“Cục cưng phun ra…” Anh thì thào.

Diệp Tịch Nhan xoa đầu chàng trai, một chút lại một chút, chó lớn phải được vuốt ve nếu không sẽ luôn nhe răng trợn mắt.

Đáng tiếc lời yêu hứa hẹn cô không thể cho anh, nếu nói dối thì phải dối nhiều lần, cô không nỡ lấy nó ra dỗ dành anh.

Hứa Vong Xuyên nâng đùi cô, đi vào một lần nữa, kề sát vào mặt Diệp Tịch Nhan rồi thở dốc: “Đau không, lúc nãy ấy?”

“Không đau.”

Cô hôn lên khuôn mặt buồn bã bướng bỉnh, nhưng hôn thế nào cũng không lau đi được tia bất an sâu trong đáy mắt.

“Hứa Vong Xuyên.” “Ừm?”

“Hứa Vong Xuyên… Em thích anh.”

“Ờ.” Anh cười một tiếng, có tự giễu cũng có buông lòng, “Mặc kệ em có thích hay không, đời này chỉ có thể làm người phụ nữ của lão tử, anh sống một ngày… Thì yêu em thêm một ngày… Chơi em thêm một ngày… Chơi đến khi nào ch*t thì thôi.”

Diệp Tịch Nhan che miệng anh.

“Câm mồm! Không được nói đến từ ch*t.” Xấu linh tốt không linh.

Không có người đàn ông nào thích bị phụ nữ động chút lại quát mình câm mồm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tịch Nhan lạnh đi rồi dữ dằn kêu to, còn động thủ động cước khiến tim anh như muốn tan chảy, không biết sao lại vui vẻ đến vậy.

Cục cưng của anh.

Bịt ngạt anh cũng được.

Hứa Vong Xuyên hôn đáp lại, thở dài nói: “Cái ch*t cũng không có cách nào tách rời đôi ta, nói như vậy được chưa?”

Diệp Tịch Nhan cười rộ lên, lúm đồng tiền ngọt ch*t người. “Ai muốn ch*t cùng anh chứ?”

Không biết xấu hổ.

Anh nhìn cô chăm chú, không khống chế được, b.ắn ra, côn th*t cắm sâu rồi bắn đầy trong tử c*ng. Cơ thể như ngọn núi buông lỏng đè lên cơ thể mềm mại, đẩy mãi cũng không chịu ra.

“Đồ cao da chó này, dậy đi!”

“Cục cưng… Thương anh đi… Chồng muốn để côn th*t cắm trong đó rồi ngủ, được không?”

“…”

“Van em đó, chiều anh đi.”

Bụng dán vào lưng, cô như chiếc bánh rán đậu, thật sự không chịu được sức nặng, nhưng anh cầu xin rồi đè ép như vậy, cô lại thấy không phải là không chịu được. Hứa Vong Xuyên chẳng có yêu cầu gì với cuộc sống, chỉ cần nguyện yêu thương anh, thì ngày sau dù có xông vào núi đao biển lửa anh cũng chẳng từ, có thể nói đó là một loại đáng thương.

“Lần này thôi nhé.”

“Hừ, có một sẽ có hai, có ba, sao lại chỉ một lần.” “Miệng anh lợi hại ghê, Hứa Vong Xuyên!”

“Không lợi hại, cục cưng xấu xa có thể ngoan ngoãn thương anh sao…” Hứa Vong Xuyên ôm cô, cọ qua cọ lại, rồi nhắm mắt, rất nhanh tiến vào mộng đẹp, hơi thở đều đều trầm trầm. Diệp Tịch Nhan dở khóc dở cười, càng nghĩ càng giận, dùng chân câu chiếc bút đánh dấu, thừa dịp anh đang say ngủ mà vẽ tranh lên mặt anh.

Cô vẽ con vịt xấu xí.

Vẽ xong lại ôm mặt hôn bẹp bẹp.

Ánh mắt dịu dàng trầm lắng, không giống như thường ngày, không cố ý giả bộ, cũng không diễn trò, cứ như cô đang dùng sự chân thành dịu dàng nhất chỉ keo kiệt bố thí cho một người.

Giang Diễn vốn đang như cây nỏ căng cứng dần dần yên tĩnh như chó ch*t. Hứa Vong Xuyên bắn một lần.

Hắn bắn hai lần, quần ướt đẫm. Bắn sớm hơn người ta, hắn thừa nhận, nhưng giờ trong lòng không phải là sự ghen ghét đố kị mà là trống rỗng.

Giang Diễn cái gì cũng có, giờ còn có dị năng. Thật sự đứa con của trời.

Nhưng hắn thật ra chẳng có gì.

Sống hai mươi mấy năm, chưa hề nghiêm túc yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu thật lòng, nghĩ đến đây, nước mắt đã rơi ra, thật là khốn nạn.

“Hứa Vong Xuyên thật hạnh phúc… Bản thiếu gia cũng muốn giành được hạnh phúc như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment