Không nhìn nổi cảnh cặp đôi yêu đương kề sát vào nhau, Giang Diễn định chuồn đi.
Muốn rời khỏi Diệp gia bằng năng lực dịch chuyển cũng khá dễ, nhưng một thằng đàn ông non xanh mơn mởn như hắn mà nghênh ngang đi trên đường, kể cả không trêu chọc ai thì người khác cũng muốn nhấm nháp máu thịt của hắn.
Không biết có thể sống sót an toàn gặp lại mẹ già, ặc… Được rồi, chắc chắn là không thể.
Tiếp tục ăn dầm nằm dề ở đây đi.
Có ăn có ở còn có tiết mục giường chiếu để xem.
Giang Diễn mò mẫm cách sử dụng dị năng, tưởng tượng cơ thể dịch chuyển, địa điểm càng cục thể càng tốt, dịch chuyển hai lần như thế, rốt cuộc cũng trở lại nhà kho nhỏ giam giữ hắn.
Trở về đúng lúc, tên bốn mắt Triệu Quang Minh đi vào đưa cơm và nước.
Nhìn thấy tên đàn ông cởi trần, quần còn ướt đẫm đìa, Triệu Quang Minh đặt đồ xuống xong, nhảy về phía sau, mặt như dẫm phải cứt chó.
“Tôi đến ạ đại thiếu gia ngài đó, giờ là lúc nào rồi còn có tâm tư chơi đùa với cậu nhỏ, thật không hiểu nổi đám người phú nhị đại nhà các người.”
“Đúng, cậu chứng kiến thì có khi còn kích động hơn ấy.” “…Tôi nhổ vào, đồ gay ch*t bầm.”
Gay thì gay thôi, sao phải thêm từ ch*t bầm vào sau, thật là không có phép tắc. Triệu Quang Minh ôm mông chạy chối ch*t.
Giang Diễn nhìn theo cười hì hì, cổ tay bị trói đau nhói, tìm tư thế ngồi thoải mái hơn, nhe răng trợn mắt giãy giụa một hồi mà không thoát nổi, dây thừng chỉ hơi lỏng lẻo.
Tối đến, Tôn Á bưng khay đựng bữa ăn thứ hai.
Mở cửa thì phát hiện cơm lúc trưa vẫn còn nguyên, đồ ăn thì hỏng, trong không khí tràn ngập mùi chua loét. Phòng này không có điều hoà cũng chẳng có thông gió, giờ là giữa hè, nhiệt độ cao như phòng tắm hơi.
Tôn Á nhíu mày, “Không ăn sẽ ch*t đói đấy.”
“Buộc tay rồi thì ăn kiểu gì?” Giang Diễn quan sát cô.
Nhìn bộ dạng thì hình như là bạn học của Diệp Tịch Nhan, vóc người thấp, gầy, ngũ quan bằng phẳng, hơi quê mùa, xem ra là con mọt sách.
Tên đàn ông trầm ngâm một lát, sau đó bày ra tư thế ngồi phóng khoáng phong lưu, dùng giọng điệu trầm thấp mà nữ sinh trung học thích nhất để dụ dỗ cô, “Em gái nhỏ, cởi dây hộ anh, để anh ăn cơm đi?”
“Anh?”
“Đúng.” Giang Diễn chớp mắt vài cái rồi cười. “Nhìn anh đã hơn hai mươi, là chú mới đúng?” “…Để chú ăn cơm đi?”
“Không cần dùng tay, nằm rạp ra đất mà ăn đi.” Tôn Á lấy chỗ đồ ăn thiu thối đi, thay khay thức ăn mới, còn nhìn bộ dạng cố ý để trần ngực cho người ta xem của hắn với vẻ mặt ghét bỏ.
Đàn ông làm dáng khoe khoang chắc chắn không phải người đàn ông tốt.
Giang Diễn đổi giọng, tức giận nói:” Gọi Diệp Tịch Nhan tới đút cơm cho bản thiếu gia, nếu không gia sẽ tuyệt thực!”
Tôn Á:?
“Không gọi đúng không, có tin gia sẽ đại tiểu tiện tại đây luôn không!” Tôn Á:!!
“Đừng nói nữa! Anh chịu đựng chút, đừng xúc động!” Tôn Á đóng chặt cửa, chạy đi tìm Diệp Tịch Nhan.
Sau khi gõ vang cửa phòng, người ở bên trong yếu ớt đáp lời, ngay sau đó khoác một chiếc áo bóng chày to rộng chân trần bước ra, tóc đen rối tung, hương hoa trà nhàn nhạt trôi theo cô, cả người toát lên vẻ đẹp biếng nhác, cổ còn có vết tích hồng đỏ như bị chó gặm.
Hứa Vong Xuyên nằm trên giường, vò đầu.
Cơ thể cường tráng nhắn mịn không một mảnh vải che thân, cái dưới thân dựng đứng như cột cờ.
Tôn Á giật mình, thu hồi ánh mắt, vừa cúi gằm mặt nhìn đất vừa nói rõ tình hình.
Diệp Tịch Nhan đóng cửa đi ra, đi hai bước thì phát hiện bạn mình không đuổi theo, quay đầu nhìn cô cười cười, “Sao vậy?”
“Tịch Nhan, hai người vừa …làm gì vậy?” “Làm t.ình thôi.”
“A ——”
Tôn Á ngây người, miệng mở lớn nhét vừa cả quả trứng gà.
Diệp Tịch Nhan ngáp một cái, quay lại khép miệng cho cô ấy, “Nếu không cậu nghĩ là gì, ngủ bù thì chỉ cần một mình anh ấy đi ngủ, lôi kéo tớ thêm làm chi.”
“Nhưng cậu còn đang đi học, còn là năm hai trung học…”
Diệp Tịch Nhan nghĩ ngợi, vuốt ve gò má của người bạn ngây thơ, “Về sau, đừng coi mình là học sinh nữa, không có ai bởi vì cậu tuổi nhỏ mà nhường nhịn cậu, cũng không ai cho cậu có thời gian và cơ hội để trưởng thành…Tuổi nhỏ nghĩa là cơ thể gầy yếu, lòng dạ yếu đuối, một khi bại lộ sẽ dẫn đến tai nạn, đặc biệt là phụ nữ.”
Tôn Á im lặng.
Đôi mắt nâu dịu dàng lộ vẻ kinh ngạc. Diệp Tịch Nhan thở dài.
Muốn cô ấy tiếp nhận mọi việc ngay bây giờ sẽ rất khó khăn.
Không tự mình trải qua, sẽ luôn nghĩ rằng thế giới cũ rồi cũng trở lại, bản thân sẽ quay về những ngày ôm sách đi học, được sống với những ngày tháng thanh xuân tuỳ tiện buồn tẻ dài đằng đắng. Nhưng sự thật, không quay lại được nữa.
Bản chất con người không bao giờ thay đổi, nhưng mỗi người đều phải bước về phía trước, mà mỗi bước đi là không thể quay đầu.
Diệp Tịch Nhan đi vào phòng giam Giang Diễn xem xét tình hình. Mắt tên kia sáng ngời lên, ngồi dậy.
Chưa thấy cô ăn mặc như vậy bao giờ, vừa nghịch ngợm vừa gợi cảm, đùi để trần khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
“Nghe nói anh muốn đại tiểu tiện ở đây?”
“…Ớ, doạ cô ta thôi.” Sống lưng thẳng tắp, Giang Diễn cố gắng để mình nhìn không chật vật, “Tay trói rồi, không ăn cơm nổi.”
“Nằm sấp mà ăn.”
“Tôi không chạy trốn đâu, ngoài kia còn zombie, tôi trốn đi đâu được.” “…”
“Cũng không hại mọi người, thật đấy.” Giang Diễn nuốt nước bọt, cố gắng giải thích, “Tôi chỉ muốn mang em đi, không muốn em hận tôi, sao tự dưng phải lưỡng bại câu thương chứ?”
“Không, tôi không tin anh.”
“…Muốn như thế nào thì em mới tin tôi?”
Diệp Tịch Nhan ngây ngẩn, sau đó cười lắc đầu.
Cô cũng muốn biết, rốt cuốc làm sao mới có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người. Rất khó khăn, con người sẽ thay đổi, tin tưởng thứ luôn thay đổi là điều quá ngu ngốc.
Cô gái tìm còng tay rồi đeo vào cho Giang Diễn, xác định khoá chắc chắn mới cởi dây cho hắn. Đeo còng thì tay vẫn có thể hoạt động, cầm đũa ăn cơm không khó lắm.
Giang Diễn nhìn cô chăm chú, “Có phải nếu tôi trở thành người đáng tin hơn, em cũng có thể yêu tôi?”
“…Anh câm mồm lại đi.”
Bộ dạng cà lơ phất phơ thế này còn muốn biến thành người đàng ông đáng tin cơ đấy.
Đừng uống nước rồi làm mình sặc ch*t là được rồi, còn bày đặt chít chít mó mó gì vậy.
“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường…”
Chẳng đợi hắn nói xong, Diệp Tịch Nhan đóng cửa đi ra, hiển nhiên những lời chỉ trời thề thốt của Long Ngạo Thiên không có cách nào đả động đến cô, thật sự là đồ phụ nữ vô tình.