Lập lộ trình ổn thoả, Diệp Tịch Nhan nằm dài trên giường, biết rằng ngủ thì mới có thể lực nhưng cô vẫn mất ngủ.
Gối có sợi tóc ngắn.
Là của Hứa Vong Xuyên.
Mùi hương của anh vương vấn khắp nơi, mằn mặn, còn có hương sữa tắm quyện với mùi da thịt, quấy nhiễu khiến cô không thể tập trung tinh thần, thật sự là người đàn ông nghiệp chướng nặng nề.
Diệp Tịch Nhan khoác áo đi ra ngoài tìm anh.
Hứa Vong Xuyên đang ăn táo, anh ăn vỏ, Bì Bì ăn thịt quả. Rất là nuông chiều.
“Nhìn gì thế?” Diệp Tịch Nhan hỏi. “Bầu trời sao.”
Sau khi điện bị cắt, vũ trụ mới bày ra vẻ đẹp tiềm ẩn. Điều chỉnh ống kính, xuyên qua những hình ảnh lay động, bỏ qua những bóng toà nhà cao tầng mờ nhạt, bạn có thể nhìn thấy dải ngân hà sáng chói trải dài trên bầu trời, lỗng lẫy như mộng cảnh. Diệp Tịch Nhan nhớ đến ngày bị những kẻ lang thang cư*ng hiếp, dưới gầm cầu cô cũng thấy dải ngân hà rõ ràng như vậy, thật ra thiên nhiên hào hùng tráng lệ chưa bao giờ vui buồn cùng nhân loại.
Lúc đó cô tuyệt vọng, sụp đổ. Hiện tại thì sao?
Diệp Tịch Nhan ngồi vào đùi Hứa Vong Xuyên, cướp quả táo của anh rồi gặp một miếng. Anh cười lên, đôi mắt sâu xa, nếp cười lưu luyến, liếm sạch chỗ chất lỏng chưa ngọt trào ra khỏi khoé miệng cô gái, chỉ vào chiếc kính quan sát: “Rồi một ngày, anh sẽ nắm tay em tự do đi lại dưới bầu trời sao, đến lúc ấy, chắc chắn trong rừng sẽ có rất nhiều đom đóm, em muốn con nào, anh bắt cho em con đó.”
Ánh sáng trên trời và dưới đất đều chỉ vây quanh bọn họ.
Bọn họ sẽ đi trong ánh sáng, cho đến khi nào trái đất huỷ diệt, loài người trở thành tro tàn của lịch sử.
…
Hôm sau, trời còn u ám. Năm giờ sáng.
Mưa phùn rả rích rơi trên bụi cỏ, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Bì Bì còn đang ngủ, con chó nhỏ nhưng tiếng ngáy không nhỏ chút nào.
Diệp Tịch Nhan mặc quần áo tử tế, lưng đeo túi, cùng mở một cuộc họp nhỏ với Hứa Vong Xuyên và Triệu Quang Minh. Cô trải bản đồ ra, Triệu Quang Minh đưa ra một hai ý kiến, sau khi xác định lộ trình chính và lộ trình dự bị, ba người gặm lương khô rồi lên đường.
Nhiệt độ giảm mạnh do cơn mưa.
Nhưng thời tiết vẫn rất nóng.
Ngoài sân có bày mười mấy cỗ thi thể vụn rời, đều là những người thiệt mạng sau cuộc bắn phá của Giang Diễn. Ba người tiện tay dọn dẹp, lại dùng xe đẩy mang thi thể đến bờ sông, ném xuống từng cái xác xuống
Phụ nữ.
Đàn ông.
Người già.
Những người mặc đồng phục như họ. Trước cái ch*t, chúng sinh đều bình đẳng.
Hứa Vong Xuyên phụ trách canh gác, vì anh không bị cận nên có thể nhìn thấy zombie từ trăm mét.
Diệp Tịch Nhan và Triệu Quang Minh hợp lực ném xuống cỗ thi thể cuối cùng, không hẹn mà nhìn lên mặt sông.
Hứa Vong Xuyên cầm gậy bóng chày đi tới, “Sao vậy?” “Nhiều quá.”
Bọn họ ném tầm mười cái xác.
Nhưng trong nước không chỉ có từng ấy, mặt sông rộng lớn đều là thi thể trôi nổi, giống như hạt vừng rắc trên bánh mì.
Có cô gái zombie chưa ngỏm hẳn vẫn đang bay nhảy trong nước, cơ thể tuyết trắng không mảnh vải che thân, chỉ còn một con mắt nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được vẻ đẹp mỹ lệ thuần khiết lúc còn sống, bên trong miệng còn nhai đoạn dương v*t không biết là của ai, rồi liều mạng bơi lên bờ.
Có thể thấy, khi còn sống cũng chịu không ít tra tấn.
Sau khi ch*t, bởi vì túi da cực tốt nên mới phải chịu sự dày vò, đồ vật trong miệng chắc là cắn rơi sau khi ch*t. Loại đàn ông biến thái thích chơi zombie, Diệp Tịch Nhan cũng không phải chưa thấy qua.
Triệu Quang Minh lui lại một bước, chỉ vào mặt sông, run rẩy nói ra một cái tên. Hứa Vong Xuyên không có ấn tượng.
Anh chưa thần tượng ai bao giờ.
Diệp Tịch Nhan lại biết, “À, minh tinh nữ Ái Đậu.”
Tốt nghiệp trường danh tiếng, gia cảnh hùng hậu, đi cùng bạn tham gia show tuyển tú, kết quả mình lại xuất đạo, hot khắp cả nước, biệt danh là công chúa điện hạ của Giang thị.
Diệp Tịch Nhan lắp cung, viu—– bắn một tên tiễn cô lên đường.
Zombie Ái Đậu, chìm vào trong nước, không giãy giụa nữa, rất nhanh đi theo dòng nước trôi ra xa.
Sinh ra với cơ thể trần trụi.
Giờ cũng ch*t đi với cơ thể trần trụi, vậy cũng tốt.
“Xem ra doanh trại ở thượng du có người sống sót.” Diệp Tịch Nhan trầm ngâm một lát rồi kết luận.
Chẳng ai có thể an tâm sinh sống ở nơi toàn thi thể đồng loại vây quanh, xử lý zombie chính là minh chứng. Đồng thời còn có tâm tình d*m loạn làm vui, chứng minh thức ăn nước uống ở doanh trại khá đầy đủ, con người đều vậy, no cơm ấm cật.
Cảm xúc của Triệu Quang Minh sa sút hẳn. Xem ra từng hâm mộ Ái Đậu.
Có lẽ cậu ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được, vì sao lại có người ra tay với cô gái tốt đẹp nhường ấy.
Ba người nhảy ra hàng rào, tiếp tục lên đường.
Ở nơi xa, sau hàng rào của một gian biệt thự, có một tên đàn ông bụng lớn mặc âu phục bẩn thỉu rình mò, nhìm chằm chằm Diệp Tịch Nhan mà thèm nhỏ dãi, nhìn thấy Hứa Vong Xuyên đi sau lại như kim châm rụt lại, cuối cùng nhìn qua căn biệt thự của mấy người, bất động rất lâu.
…
Bờ sông không có người nào.
Trong vòm cầu, kẻ lang thang còn nằm ngáy o o, dường như không hề hay biết đến chuyện đang xảy ra trên thế gian này.
Hai ông lão ngồi câu cá bên bờ sông, dù biến thành zombie vẫn quăng cần.
Lúc ba người đi ngang qua, ông lão câu cá chỉ nhìn bọn họ một chút rồi lại tiếp tục câu cá, ngón tay hư thối nhanh nhẹn kéo dây, quăng cần, thu cần….Một khắc cũng không chậm trễ.
Triệu Quang Minh chăm chú nhìn rất lâu, xác định bọn họ không tấn công mình với tiến đối hỏi Diệp Tịch Nhan.
Dường như cô có thể giải đáp hết thảy.
Triệu Quang Minh vẫn luôn yêu thích tri thức.
“Sao hai người kia không đuổi theo chúng ta? Bọn họ không đói bụng sao?” “Có ít người trước khi ch*t đã từ bỏ thất tình lục dục của con người.”
“Còn có dạng này?” “Ừm.”
Loại zombie này rất hiếm, nhưng đặt ở trên người ông lão câu cá lại rất hợp tình hợp lý. Cô đã thấy qua một số zombie ngẩn người, đa phần đều là những ông lão câu cá. Hoà thượng còn muốn ăn trẻ con, nhưng trong mắt ông lão câu cá bị biến đổi thì chỉ có cá.
Nói thế nào đây.
Đám người này chắc hẳn đã đắc đạo phi tiên.