Ba người lại đi tiếp, đầu tiên là vào cửa hàng tiện lợi đánh dấu trước đó. Đồ ăn đã bị lấy hết chỉ còn vài gói ô mai táo chua loét càng ăn càng đói, Diệp Tịch Nhan ném nốt vào trong rổ, tiện thể còn lấy thêm hai hộp áo mưa cỡ lớn.
Triệu Quang Minh bĩu môi, mặt tỏ vẻ đau lòng. Đau lòng cho ai á?
Dù sao cũng không phải cho Diệp Tịch Nhan.
Hứa Vong Xuyên đứng trước gương vuốt vuốt mái tóc, rồi tìm chiếc mũ lưỡi trai màu xám đội lên, chứ không lát nữa mặt trời tới đỉnh có thể nắng ch*t người đó.
Ba người mua sắm free tại cửa hàng tiện lơi, ăn xong lại đi nhà xí sau đó tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh đến nhà thuốc hệ thống.
Cửa lớn nhà thuốc bị khoá chặt bằng sợi xích sắt nặng trịch.
Xuyên qua lớp cửa thuỷ tinh nhìn vào bên trong có thể thấy những loại thuốc bày biện ngay ngắn, đáng tiếc ông chủ tình nguyện để nó bám bụi cũng không có ý định cho người ta dùng free, ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Triệu Quang Minh tức giận đạp một phát vào cửa. Rầm rầm.
Một cước này đã dẫn dụ người đang trốn bên trong đi ra, là hai nhân viên mặc đồng phục của cửa hàng, nhìn thấy bọn họ như trông thấy người thân.
“Cứu chúng tôi với, ông chủ khoá ngoài rồi chẳng còn quay trở lại.” “Cửa sau thì sao?”
Diệp Tịch Nhan hỏi vì biết kiểu cửa hàng này không bao giờ chỉ có một cửa.
“Nhốt ba con zombie nên chúng tôi không dám qua đó.” Đầu tóc người nhân viên rối bù, không ngừng thở dài, gần như quỳ xuống cầu xin bọn họ, “Van cầu mấy người thả chúng tôi ra ngoài với! Tôi cầu xin các người! Ba ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cơm.”
Diệp Tịch Nhan thử một chút.
Cửa làm bằng kính thuỷ tinh chịu lực.
Hứa Vong Xuyên nện mạnh vào, chắc là có thể phá ra nhưng âm thanh lớn sẽ kéo đám zombie khoảng trăm mét xung quanh đây tới.
Đến lúc đó thật đúng là kết thúc luôn. Chàng trai giơ cao gậy tròn nện thật mạnh.
Anh vốn là người lương thiện, có thể cứu sẽ cứu, chưa từng tiếc hơi sức.
Triệu Quang Minh muốn nói lại thôi, không dám cãi lệnh đại ca chỉ có thể liều mạng nháy mắt với chị dâu.
Hứa Vong Xuyên đập vài phát, âm thanh loảng xoảng vang động trời đất, nhưng kính chỉ có vài vết nứt. Diệp Tịch Nhan suy nghĩ một lúc, từ khe cửa nhét vào hai gói bánh kẹo vừa thu thập được, “Ngại quá, các người cũng thấy đó, cửa phá mãi không vỡ, lót dạ chút đi, biện pháp tốt nhất bây giờ là giết ch*t zombie ở cửa sau rồi chạy trốn.”
Hai nhân viên không cầm bánh kẹo, túm luôn tay Diệp Tịch Nhan, ch*t cũng không thả.
“Thử lại lần nữa! Thử lại lần nữa đi… Hai chúng tôi đều là phụ nữ làm sao có thể đánh lại zombie? Nếu dám vứt bỏ chúng tôi… Tin không lão nương chặt đứt tay cô dễ như nhai cơm!”
Diệp Tịch Nhan:…
Hứa Vong Xuyên còn đang phá cửa bỗng nhiên dừng lại. “Buông tay!”
Nhân viên kia cử chỉ điên rồ, không chỉ không buông mà còn nắm chặt kéo tay Diệp Tịch Nhan vào trong. Người bẩn thịu thì hung thần ác sát đi lấy kéo. Người còn lại thì cởi quần áo cho Hứa Vong Xuyên nhìn, nói chỉ cần ra ngoài liền liếm của quý cho anh, cả ngày cũng được.
Triệu Quang Minh trợn trừng mắt, “Điên rồi.”
Hứa Vong Xuyên biến sắc, đạp một cước vào cửa thuỷ tinh, vặn bung tay hai người ra rồi kéo Diệp Tịch Nhan đi luôn
Nhân viên cửa hàng khóc đến tan nát cõi lòng.
Khóc không được bao lâu thì biến thành điên cuồng mắng chửi, cứt đái rắm rít cha mẹ tổ tiên cùng bay ra.
Đi thêm một đoạn nữa, bọn họ gặp zombie trong thùng rác, con này cũng mặc áo khoác trắng, là một đàn ông trung niên đầu trọc, mông và đùi bị gặm lòi xương còn đầu và tay bị kẹt trong thùng rác.
Chắc đây là ông chủ tiệm thuốc đã trốn đi, dưới tình thế cấp bách vội vàng trốn vào thùng rác nhưng không chui được hết, liền chừa lại mông và chân ở ngoài.
Thật là, thùng rác to bao nhiêu, căn bản không chứa nổi một tên đàn ông cặn bã mà.
“A, trong tay hắn còn đeo chìa khoá kìa.”
Chìa khoá chắc hẳn mở được cái khoá ở tiệm thuốc.
Diệp Tịch Nhan không nói chuyện, Hứa Vong Xuyên cũng nhấc chân đi luôn. Thế là Triệu Quang Minh đành ngậm miệng ngay lập tức.
Lần trước chứng kiến mọi người giành giật mạng sống, cậu chỉ thấy sự sợ hãi bao trùm, nhưng lần này, cậu được mở mang kiến thức biết rằng nền văn minh của loài người đã bị huỷ diệt.
Nghĩ đến việc trong biệt thự có ăn có uống, thậm chí còn có thể chơi game… Triệu Quang Minh cảm thấy cực kỳ may mắn khi đời này được vị đại ca tốt bụng thu nhận, đại ca còn phải bán nhan sắc hầu phú bà để cậu có ngày tốt lành như hiện tại.
Thật sự là hạnh phúc quá. Lại đi thêm một đoạn.
Ba người vòng qua khu chợ hải sản và chỗ bán phụ tùng xe, rồi vượt qua hàng rào đã bị cắt điện, cuối cùng cũng đến doanh trại quân đội.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Diệp Tịch Nhan lắng tai nghe một lúc, lắc đầu. “Không cần đi.”
“Đều đến rồi, sợ gì nữa?” Triệu Quang Minh nói thầm một tiếng, liều mạng bò lên tường vây, sau đó nhìn thấy một sân tập zombie xếp thành hàng.
Bọn họ còn đang huấn luyện.
Nhưng da thịt đã mục nát hoàn toàn, đầu thì ruồi bọ bâu lít nha lít nhít, chưa bò xuống tường, Triệu Quang Minh đã sấp người nôn thốc nôn tháo.
” Ọe… Ọe… Ọe ọe…” Nôn hết vẫn oẹ tiếp.
Nghe âm thanh như thể ước gì phun ra cả lục phủ ngũ tạng.
Diệp Tịch Nhan ngồi xổm ôm đầu gối thở dài, nhìn đường lớn hoang vu, zombie rải rác diễu hành, bỗng dưng sinh ra một cảm giác bất lực chưa từng có. Cô đã sớm quen với nỗi tuyệt vọng, thật đấy, chứng kiến quốc gia hiện đại với bao nhiêu máy móc bỗng chốc thất thủ chỉ trong một tuần, vẫn là khó tránh khỏi… nỗi tuyệt vọng.
Hứa Vong Xuyên cởi mũ lau mồ hôi.
Kéo ba lô rồi uống một ngụm nhỏ nước có ga, sau đó đưa hơn nửa lon cho cô. Thời tiết kiểu này, rất dễ bị cảm nắng.
“Cục cưng đi thôi, dưới ánh nắng chói chang thể lực đi xuống nhanh lắm, nhưng zombie… Hình như lại sôi nổi hơn sáng sớm.”
Diệp Tịch Nhan chấn động.
Hô hào Triệu Quang Minh đừng nôn nữa, nhanh nhanh chuồn thôi.
Zombie là loại động vật máu lạnh, sáng sớm phơi nắng tích năng lượng, buổi chiều hoạt động mạnh mẽ, thế mà bây giờ ba người đẫm mồ hôi cả ngày trời, đi bộ gần hai mươi km, thể lực xuống dốc rất nhanh.
Nhưng sau đó có khi lại phải đánh một trận ác liệt!