Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 75

Diệp Tịch Nhan đảo mắt một vòng. Không hiểu lắm.

Hứa Vong Xuyên xoa nhẹ lên mái tóc đen bóng của cô, nói thật nhỏ: “Không phát hiện đều là zombie nam sao… Còn có mấy đứa trẻ cởi chuồng đứng xem, nhưng chỉ có thể nhìn trời và mấy cái bánh xe đang lắc lư.”

Diệp Tịch Nhan rúc vào trong ngực Hứa Vong Xuyên, xem kỹ thì đúng thật.

Có con zombie nam trẻ tuổi còn viết lên kính: Mau ra đây! Lão tử muốn gặm ch*t đôi cẩu nam nữ nhà chúng mày!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Rất nhiều dấm chấm than. Ngón tay viết đến cụt.

Có thể thấy là đang cực kỳ phẫn nộ.

Diệp Tịch Nhan đẩy ngực anh, Hứa Vong Xuyên cười một tiếng, không biết từ chỗ nào lôi ra một quả trứng rung, mở chốt rồi nhét vào cúc hoa đang ướt dầm dề của cô gái, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, anh ép Diệp Tịch Nhan lên cửa kính, kéo tóc từ đằng sau rồi hung mãnh cưỡi.

Một lần. Hai lần. Ba lần.



Trừng rung ù ù chơi cho cúc hoa run lên, ham muốn tiết ra rất mãnh liệt, nhưng cô phải đè nén lại, không thể. Trứng rung cũng hơi kích thích thành âm đ*o nhu động, kích thích đồng thời khiến cho Diệp Tịch Nhan mau chóng sụp đổ.

V* lớn vung vẩy trước sau theo nhịp.

Ngẫu nhiên đụng vào mặt kính, zombie ngoài cửa sổ lập tức lè lưỡi liên tục liếm chỗ kính v* đập vào. Cô ra sức lui về phía sau, muốn trốn, nhưng đằng sau lại bị tên chó ch*t đè ép, dính sát vào kính thuỷ tinh.

Bộp một tiếng, đám zombie như bị điên, vươn dầu lưỡi vàng sền sệt liếm lên chỗ kính mặt cô bị ép vào.

Đầu lưỡi di chuyển rất mau. Vừa buồn nôn vừa kích thích.

Mặc dù liếm qua lớp kính thuỷ tinh nhưng vẫn làm cho Diệp Tịch Nhan sợ không nhẹ.

“Hứa Vong Xuyên!”

Cô vừa gọi, chàng trai đã run rẩy ôm bảo bối vào lòng. “Chơi kiểu gì, biến thái thế hả!”

Diệp Tịch Nhan giận dỗi đánh anh.

Hứa Vong Xuyên hôn mặt cô, hơi hèn hạ, không dám nói vừa trong đầu đã dùng bao nhiêu góc nhìn—- anh ở phía sau điên cuồng nện cô, cũng thông qua góc nhìn của zombie mà thấy được vẻ mặt cao trào và bầu v* lớn điên cuồng vung vẩy của cô.

Muốn nhìn nhiều hơn nữa nên không nhịn được. “Chồng sai rồi, cục cưng tha cho anh.”

“Mơ tưởng!” Diệp Tịch Nhan cắn lên hầu kết, dữ tợn nói: “Em muốn bẻ gãy đại dương v*t vô số lỗi lầm kia, để về sau anh không còn làm xằng làm bậy được nữa!”

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn. Rồi khẽ khàng than thở.

Hiển nhiên là rất thoải mái.

“Chặt quá… Diệp Tịch Nhan… A, bảo bối Tịch Nhan… Sao có thể cắn chặt dương v*t của đàn ông như vậy… Ngoan, đừng tức giận, chồng sẽ cắm, cắm cho giỏi rồi bắn hết cho cục cưng để bồi tội được không?”

“…Ai muốn tinh d*ch thúi hoắc?”

“Không muốn?” Anh ôm loạn cô rồi đứng thẳng, cơ thể giật lên thành máy đóng cọc, tay thì túm lấy đoạn dây thò ra của trứng rung vừa kéo vừa đẩy. “Sao anh lại không rút ra được nhỉ… Ôi…Sao bây giờ, chỉ có thể bắn vào trong tiểu huy*t của cục cưng thôi…”

Diệp Tịch Nhan vênh mặt, hất hàm sai khiến:” Vậy để em thả lỏng chút cho anh rút ra, xong không cho phép làm bậy.”

Nói vậy, vừa mới thả lỏng.

Đại dương v*t nóng như lửa phốc một tiếng, trực tiếp cắm vào tử c*ng! Đâm ch*t.

Căng quá.

Sao… Sao còn có thể sâu như vậy, hai quả trứng tròn cũng sắp bị nhét vào tiểu huy*t rồi.

Diệp Tịch Nhan cúi đầu, phát hiện bụng cộm lên hình dạng đáng sợ của côn th*t, Hứa Vong Xuyên còn cúi mặt vuốt vuốt gốc rễ của mình.

“Đời này, tinh d*ch của lão tử chỉ bắn vào hai chỗ.” Anh gằn từng tiếng, cười lạnh lùng lại rất du côn: “Một là trong dạ dày em, hai là trong d*m huy*t của em.”

Diệp Tịch Nhan, “…Khốn nạn!”

Hứa Vong Xuyên túm lấy mông cô, độc ác, nhào qua nhào lại, “Nói to lên, nên gọi anh là gì?”

“Hừ!” Diệp Tịch Nhan cắn môi, thà ch*t không theo: “Dương v*t chồng ơi tha em, anh yêu Vong Xuyên tha em đi… Người ta mềm mại, mạnh như thế sẽ bị cắm nát mất, ư ư ư ư.”

Hứa Vong Xuyên giãn mặt, cười khẽ. Hôn lên mặt cô.

Khuôn mặt chó ch*t hiện lên vẻ hạnh phúc khó tả.

“Ngoan, bảo bối, để đại dương v*t của chồng bắn cho em… Chỉ bắn cho em thôi…”



Ô tô hiện như quả trứng gà có vết nứt.

Bên ngoài lít la lít nhít những con zombie dính lại để chấm mút.

Giang Diễn lúc đầu núp trong cái hòm cabin, về sau cái nắp bị zombie lay lay, thấy nó sắp nhấc lên, hắn chỉ có thể trốn xuống gầm xe, đếm kỹ đủ loại chân thối và giày dính nước bùn.

Cứu mạng.

Hai người kia chơi dữ vậy.

Hắn là tên biến thái mà cũng cảm thấy biến thái.

Nhưng cũng không thể từ bỏ được —— Diệp Tịch Nhan kêu quá d*m, thật sự muốn ngừng mà không được.

Cái gì mười sáu tuổi đã mang thai, kích thích quá mà, nhưng hai người đều chơi không bao và bắn vào trong mà, cũng bình thường thôi. Vứa nghĩ tới việc mai sau Hứa Vong Xuyên còn có thể làm Diệp Tịch Nhan lớn bụng, hắn liền ghen ghét muốn ch*t.

Diệp Tịch Nhan sinh con xong, sẽ có sữa đúng không? Khí chất thiếu nữ và thiếu phụ dung hợp với nhau, không biết có bao nhiêu kiều mị? Cô sẽ một bên cho con bú sữa, một bên cho Hứa Vong Xuyên mút sữa sao?

Chắc là có thể.

V* cô lớn vậy.

Cho hai người ăn no quả là không thành vấn đề.



“Đáng ch*t,… Không cho chơi, không cho chơi còn chưa tính… Thậm chí còn tránh né không để bản thiếu gia được xem…Nhìn chút có ch*t đâu… Đồ hẹp hòi…”

Giang Diễn tay trái tuốt côn th*t. Tay phải tự xoa đầu ti của mình.

Cơ thể trắng nõn như con sâu tre béo mũm, uốn éo qua lại.

Cố gắng tuốt theo tần suất dao động của ô tô, người đàn ông nằm dưới mặt có ướt lạnh chẳng ai yêu thường —— còn hai người kia, làm xong thì còn ôm nhau thủ thỉ.

Con chó vườn Hứa Vong Xuyên này, ba gậy không đánh ra nửa cái rắm.

Quay qua quay lại chỉ có ” Yêu em… Tịch Nhan, anh rất rất rất rất yêu em…”

Diệp Tịch Nhan cũng không trả lời như mọi khi, cứ để con chó vườn nổi điên, rồi mới ghé vào tai Hứa Vong Xuyên, niệm chú: “Em cũng yêu anh… Hứa Vong Xuyên.”

Giang Diễn run lên.

Không thể miêu tả cảm giác trong lòng.

Xe mãi mới ngừng lại kịch liệt đong đưa, người đàn ông rên rỉ còn lớn hơn người phụ nữ, gầm xe cũng cảm nhận được sự hưng phấn và kích động của tên chó vườn.

Ghen ghét, mẹ nhà nó, chắc chắc là ghen ghét, nhưng lại có chút chán nản và ấm ức.

Trong thế giới xác sống hoành hành, hai đứa học sinh cấp ba chẳng có gì vẫn dám yêu nhau, sau này có ch*t thì bọn họ đều đã được ăn quả ngon.
Bình Luận (0)
Comment