Tháng bảy qua đi.
Tháng tám đến, trái đất càng hung dữ hơn.
Toàn bộ Giang thành bị bao phủ trong nền nhiệt như thiêu như đốt khiến người ta phải giận sôi —— cỏ cây khô héo, trứng muỗi trong nước cũng bị luộc chín, chẳng kịp nở, ông trời thì từ chối cho mưa rơi, đèn giao thông như tan ra, dùng giày đế mỏng đứng dưới ánh mặt chói chang chút thôi cũng phải nhảy điệu clacket.
Tất cả điện tạo ra đều ưu tiên cung cấp cho máy điều hoà, quạt điện chạy 24/24 không ngừng nghỉ.
Đúng dịp này, Tôn Á lại bị cảm nắng, không ăn được gì.
Khi Bì Bì thè lưỡi mãi chẳng ngậm miệng, Diệp Tịch Nhan sợ nó nóng ch*t, dứt khoát cạo sạch lông cho nó. Ngày nào tỉnh lại cũng thấy Bì Bì và Hứa Vong Xuyên ngồi trước quạt hóng mát, hơn nữa còn cảm thấy đối phương quá nóng, ở giữa cách nhau cả đoạn “Ngân hà”, rõ ràng một tuần trước còn người không rời chó, chó không rời người.
Tình yêu, quả nhiên rồi sẽ biến mất.
Triệu Quang Minh và Giang Diễn ở chung một phòng. Giang đại thiếu gia nóng đến nỗi ngày nào cũng trần chuồng, ngay cả quần chữ T cũng không mặc, Triệu Quang Minh vô số lần phàn nàn rằng mắt sắp mù, còn muốn Tôn Á xem giúp có phải bị đau mắt hột không.
Năm người không đi ở lỳ trong nhà không đi đâu.
Trước đó còn có máy bay không người lái nấn ná bên ngoài, giờ đã biến mất.
Triệu Quang Minh nói có khả năng máy móc không chịu nổi nhiệt độ cao nên quay về, hiện giờ với thời tiết như chảo lửa này thì chẳng thể làm gì, chờ thời tiết mát hơn chút chắc là sẽ có tin tức.
Ai, mẹ nó, quá là đòi mạng.
Hứa Vong Xuyên không biết kéo ở đâu về một thùng trữ nước hoàn toàn mới, thay thế cái bị thủng.
Nhưng không có nước mưa, công cũ hoàn mỹ đến đâu cũng uổng phí.
Trong vườn rau, cà chua trên dàn héo rũ, rau hẹ cũng thành cỏ khô, chỗ rau xanh mới trồng trong một đêm mất trắng, dính vào đất, còn không bóc ra được.
Diệp Tịch Nhan ngắt đi.
Rau quả tươi ngon đã không còn.
Hoa quả đồ hộp cũng tiêu hao gần hết.
Tầng hầm còn rau quả đóng băng, phần lớn là bắp ngô và đậu hà lan, để lâu rồi, nấu ra không khác gì vụn gỗ, cố gắng ăn thôi, chứ mong chờ chút dinh dưỡng là điều không thể nào.
Trong không khí, mùi hôi thối bốc lên ngày càng rõ ràng.
Zombie vừa đi vừa rớt thịt, lộ cả mảng xương lớn, mỗi ngày đều có tiếng vang lách cách, không để ý còn tưởng trời mưa.
Triệu Quang Minh rất sung sướng, quan sát một hồi thì vô cùng phấn khởi nói: “Qua đoạn thời gian nữa, xác thịt của zombie sẽ biến mất, chờ nghiên cứu ra vacxin, nhân loại chúng ta có thể quay về như xưa!”
Lúc đầu, Diệp Tịch Nhan không muốn nói.
Nhưng nhìn Triệu Quang Minh truyền giáo, giảng giải như nhà truyền đạo thì tức giận nói: “Cậu cảm thấy người ch*t nhanh hơn hay zombie ch*t nhanh hơn?”
Sau nắng nóng sẽ là lạnh giá.
Kiếp trước, Diệp Tịch Nhan đều đã trải qua.
Về lý thuyết, zombie có nát cũng vẫn có thể di chuyển, nhưng còn con người? Trong thời tiết khắc nghiệt, không thể sản xuất lương thực, đói, nóng, lạnh… Người trốn trong phòng chỉ có thể chờ ch*t, thời gian sau cực kỳ thiếu thốn đồ ăn, còn xuất hiện cả cảnh tượng người ăn thịt người nữa đó.
Triệu Quang Minh dừng lại.
Tôn Á đang nhặt mọt ra khỏi gạo, cũng phải ngây người.
Hứa Vong Xuyên và Giang Diễn ngồi yên, tiếp tục quay người về hướng gió, bọn họ có điều hoà và quạt còn thế này, vậy thì những người bên ngoài kia… Có thể nói là nóng đến ch*t rồi.
Triệu Quang Minh nghĩ ngợi, không cam lòng nói: “Chúng ta vẫn là giống loài hoàn thiện cao cấp bậc nhất của địa cầu, sao có thể ch*t dễ vậy.”
“Khủng long cũng từng nghĩ vậy.”
“Diệp Tịch Nhan cô…” Triệu Quang Minh oán giận vặn vẹo tay, giọng điệu vừa cao lên chút, dép lê của đại ca đã bay tới, cậu hốt hoảng tránh né, đỡ kính rồi
kính cẩn thưa: “Chị, chị dâu, chị bi quan quá rồi, đã bao thiên tai đổ xuống đầu nhân loại chúng ta, vấn đề kiểu này luôn có thể tìm được đường phá giải.”
“Thật sao?” Diệp Tịch Nhan đặt cái quạt xuống, cười lớn, “Tiểu Minh, cậu cảm thấy zombie là giống loài cấp thấp hơn chúng ta sao?”
“Bọn nó cũng tính là giống loài sao?”
“Sao không? Không phải con người cũng tiến hoá từ vượn đó à?” Căn phòng an tĩnh đến quỷ dị.
Chỉ có tiếng phần phật của cánh quạt.
Tôn Á che ngực, vốn đang ngạt thở, hiện giờ lại càng hít thở không thông, a, không khí, quá mỏng manh. Triệu Quang Minh lắm mồm nhưng không quá chắc chắn, nghĩ lại thì thấy lời Diệp Tịch Nhan rất có đạo lý, lúc đầu còn nóng giận, giờ toàn thân từ tay đều lạnh toát đi vì chột dạ.
Không biết qua bao lâu.
Triệu Quang Minh lấy mắt kiếng xuống, do dự nói:” Ý cô là zombie sẽ tiếp tục tiến hoá?”
Diệp Tịch Nhan trầm mặc.
Đám người trong phòng như hít vào ngụm khí lạnh, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu.
Giang Diễn mặc đồ lót tứ giác, sờ đông sờ tây, cơ thể chỗ nào cũng thấy khó chịu, “Nếu thật sự tiến hoá, vậy sau này tình trạng sẽ còn thảm hơn sao.”
Tôn Á xoa ngực, “Còn như thế nào được nữa?” Đã thế này rồi cơ mà.
Triệu Quang Minh hơi bực khi Tôn Á tiếp lời Giang đại thiếu gia, chặn ngang lời hai người, tức giận nói: “Chắc như chiến tranh hạt nhân thôi, ơ đệch…thật á…”
Tôn Á giật mình.
Phàm là những người đã học hành cẩn thận đều biết chiến tranh hạt nhân là có ý gì.
Không ai tiếp lời.
Diệp Tịch Nhan ôm Bì Bì thả nó xuống chiếu. Cô không thích thảo luận chuyện tương lai, khác gì người ung thư tuy giai đoạn cuối thảo luận bệnh tình với người ung thư gan giai đoạn cuối đâu, há miệng là ch*t, ngậm miệng là ch*t, ngoài từ ch*t chẳng nói đến chữ nào khác.
Không có ý nghĩa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy suy sụp, chỉ Hứa Vong Xuyên không tim không phôi kêu khát.
Anh kéo Diệp Tịch Nhan vào phòng bếp, thả hai miếng chanh, sau đó lấy nước khoáng mặn. Nhìn môi cô vểnh lên, Hứa Vong Xuyên đau lòng kinh khủng, nói muốn đi ra ngoài kiếm son dưỡng cho cô.
Diệp Tịch Nhan lắc đầu.
“Đợi chút nữa ăn hai viên vitamin là được… Đừng đi, son dưỡng cũng vô dụng.” Vài ngày không được ăn hoa quả tươi, cơ thể chưa thích ứng được.
Thời tiết nắng nóng kéo dài đến tận tháng mười, tương lai rau quả tươi sẽ là thực phẩm xa xỉ. Con người ấy, không đói ch*t là được rồi, đừng thấy hiện giờ mảnh mai yếu ớt, thiếu chút rau quả đã kêu trời kêu đất, thật sự đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, có thể cạp đất luôn ấy.
Không có gì phải lo lắng. Giữa tháng 8.
Nhiệt độ đạt max.
Những người may mắn sống sót trong khu biệt thự đã không chịu nổi, nhảy vào lòng sông khô cạn để tắm rửa, chưa thoải mái được hai lượt thì bị zombie ngập trong nước bắt được, nhai ngấu nhai nghiến.
Cơ thể Diệp Tịch Nhan toàn là mùi chua loét. Tự mình ngửi còn thấy ghét bỏ.
Thực sự không chịu nổi nữa, ban đêm để Hứa Vong Xuyên cầm khăn ướt lau người giúp, nhưng chẳng khô mát được bao lâu thì đã lại ướt đẫm thối hoắc.
Anh thật là.
Trời nóng thế này, chó cũng phải co quắp mà anh vẫn có tinh thần phấn chấn làm máy đóng cọc.
“Nóng quá…”
Diệp Tịch Nhan kẹp chặt tinh d*ch, toàn thân dính dính nằm trong cái ôm nóng hôi hổi của người nào đó. Miệng thì kêu nóng mà không chịu dịch người ra. Hứa Vong Xuyên nghiêng đầu hôn lên mắt cô, cọ xát, lấy ra một ống son dưỡng môi.
Mắt Diệp Tịch Nhan sáng lên.
Rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng vừa vươn tay tới đã tức giận mắng: “Đã bảo anh đừng đi ra ngoài, nhỡ đâu cảm nắng rồi về biến thành say nắng, có cứu được cũng vô dụng.”
Hứa Vong Xuyên không đáp.
Xoay người lại lấy ra một hộp quýt ngâm đường từ trong ngăn tủ.
Nước đục ngầu, thịt quả màu cam nát nát, hình như bị nhiệt độ cao nấu qua hai lần.
“Tìm được cái này, xem thì vẫn ăn được.” Mấy cái khác lon hộp đều nổ tung.
Bên ngoài như cái chảo rang, rất nhiều đồ vật bị nổ.
Diệp Tịch Nhan nhìn chằm chằm, vô thức nuốt nước miếng. Hứa Vong Xuyên vặn nắp ra, uống một ngụm trước, hầu kết đói khát nhấp nhô trên dưới.
Mãi không đút cho cô.