Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình, thu tay lại, ánh mắt chậm rãi bị dập tắt, cũng không thúc giục. Tận thế là như vậy, đối diện với đồ ăn là chẳng còn tình người, nửa túi bánh bích quy thôi đều có thể chơi nữ thần, chẳng có đạo lý nào dùng mạng lục lọi tìm được đồ hộp hoa quả còn ưu tiên đút cho cô.
Có thể thừa lại hai miếng đỡ thèm là được. Hoặc là để cô liếm lọ cũng được.
Hứa Vong uống nước xong rồi đặt ở một bên, lau giọt nước bọt trào ra ở khoé miệng cô, ánh mắt chan chứa, dường như chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ mong đợi của cô thì cả ngày vất vả bên ngoài cũng đáng giá, “Ngoan, chờ một chút, nhìn anh có trúng độc không đã.”
“Hửm?”
“Đợi tầm nửa giờ đi, anh không sao thì em hãng ăn.”
Anh cầm tay cô, siết thật chặt, đợi đủ thời gian thấy cơ thể mình không có phản ứng khác thường mới lấy thìa và vài cục đá để Diệp Tịch Nhan múc ăn.
Diệp Tịch Nhan vài ngày rồi chưa được ăn cơm tử tế, đầu lưỡi vừa dính chút thịt quả chua ngọt, nước bọt đã trào đến sặc, ăn chẳng còn giữ lễ độ gì.
Đợi đến khi bên trong lọ chỉ còn một miếng mới nhớ đến anh. Cô gái mím môi, múc nó rồi đưa đến bên miệng chàng trai.
Nhìn kỹ mới thấy mặt anh rất nhiều vết máu.
Không biết phải chui vào nơi nào mới tìm được những vật này.
Hứa Vong Xuyên cắn xong lại ngậm trong miệng và đút cho cô,”… Đàn ông không thích ăn hoa quả, con gái các em yếu ớt, hay thèm ăn, ăn nhiều chút đi.”
Giải thích là mình không thích ăn nhưng lại uống cạn chỗ nước thừa cô để lại. Còn liếm môi.
Hai mắt Diệp Tịch Nhan đỏ bừng, ôm cổ anh. “Đừng đi ra ngoài, trời nóng lắm.”
“Ừm.”
Hứa Vong Xuyên ngoài miệng thì đồng ý, nhưng hàng đêm vẫn lén đi, đồ hộp có bao nhiêu cũng chia cho ba người kia, nhưng bất kể thế nào cũng đưa cho cô đầu tiên.
Trước kia, Giang Diễn không có việc gì cũng thích chít chít. Bị đánh cũng chẳng chịu yên lặng.
Nhưng ăn hai lần đồ hộp Hứa Vong Xuyên đưa thì liền chịu phục —— Đại khái, Hứa Vong Xuyên có thể giấu nhẹm đồ ăn đi, hoặc chỉ đưa cho Tôn Á và Triệu Quang Minh ăn, còn để hắn thèm ch*t.
Nhưng cậu ta lại không làm như vậy. Như vậy rất trâu bò.
Cực kỳ giống người đàn ông thực thụ.
Diệp Tịch Nhan bỗng nhiên ngộ ra, kiếp trước Hứa Vong Xuyên có thể làm lão đại của căn cứ, dưới tay có cả vạn thủ hạ, không chỉ là vì có dị năng, càng không phải bởi sức hút cá nhân.
Nói thế nào nhỉ?
Có năng lực nhưng không giấu làm của riêng, nhìn như ngu ngốc nhưng lại là ánh sáng ngọn đèn hải đăng giữa tận thế, lợi hại đến mức để cho loại khỉ thành tinh như Triệu Quang Minh cam tâm tình nguyện làm tuỳ tùng.
Hỏng bét.
Càng ở chung, càng thấy người đàn ông này quá soái.
Suy nghĩ chút thì không biết Trương Hiểu Thi đang bò ở nơi nào, Diệp Tịch Nhan nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh ngủ.
…
Dù cuộc sống có vất vả đến đâu, bạn cũng phải chịu đựng nó trôi qua từng ngày. Không có nút tua nhanh nào trên thế giới để nhấn.
…
Diệp Tịch Nhan bới sạch chỗ cây trồng ch*t héo, dùng chậu hoa để mang đất vào phòng điều hoà, vun trồng lại lần nữa. Cây nông nghiệp phát triển rất chậm, cà chua, đậu đũa có lớn lên cũng không thấy ra quả, dường như thực vật cũng mất đi khả năng kết quả. Chỗ lá xanh cũng có thể ăn, nhưng số lượng rất ít, mãi mới thu hoạch được chút, xào một bữa là lại nghèo nàn.
Giữa trưa ăn món cá tuyết còn thừa.
Tầng hầm còn rất nhiều thịt và cá đông lạnh, không cần quá lo lắng. Diệp Tịch Nhan lấy ra ném cho Bì Bì ăn.
Bì Bì không ăn, mà ngậm nó khỏi thau cơm rồi chuồn đi. “Haiz, chó ngốc, đừng chôn.”
Diệp Tịch Nhan đội mũ chạy đuổi theo con chó, đường nóng bỏng cả chân, mặt cỏ ch*t héo, đất đai khắp nơi đều có vết rạn nứt.
Bì Bì chạy đến hàng rào, đem đồ ăn ủi về phía trước. Âm thanh loảng xoảng vang lên.
Không bao lâu sau.
Một con chó cái mang theo mấy con chó con sợ hãi rụt rè tới. Diệp Tịch Nhan kinh hồn táng đảm.
Zombie nghe tiếng xúm lại, chó cái vì bảo vệ đàn con, kêu to rồi chạy theo hướng khác. Ba con chó con gầy trơ xương thừa cơ chen chúc đến chỗ hàng rào vẫy đuôi, rõ ràng chưa ăn no, nhưng nhất định không ăn miếng cuối cùng.
Chó cái chạy vòng tròn, trở lại từ hướng khác, rất nhanh ăn nốt chỗ đồ ăn ở hàng rào, mắt nhìn Bì Bì, rồi lại liếc mắt khiếp sợ nhìn Diệp Tịch Nhan, vẫy vẫy đuôi sau đó xông vào bụi cỏ đối diện, mau chóng dẫn đám con chạy mất hút.
Diệp Tịch Nhan ngồi xổm sờ bụng Bì Bì. Xẹp lép.
“Khá lắm, mới lớn bao nhiêu đâu, đã tự nguyện đổ vỏ.” Bì Bì cười một tiếng không đàng hoàng.
Nằm trên đất lật cái bụng, giơ bốn chân đen sì lên cao. Thật sự là thua nó rồi.
Diệp Tịch Nhan thở dài, nhấc con chó ch*t về phòng, trực tiếp túm lấy Hứa Vong Xuyên mà mắng cho một trận, “Anh canh gác mà không biết chó nhà mình cho con chó khác ăn sao?”
“Thấy.”
“Vậy sao anh mặc kệ không quản?”
“Đây là lựa chọn của Bì Bì.” Hứa Vong Xuyên ngồi xổm xoa đầu chó. “Nó là một con chó có trách nhiệm.”
Diệp Tịch Nhan, “… Em rất tức giận, khuyên anh nên nói câu dễ nghe.” Chó như thế, không cẩn thận sẽ bị zombie cắn.
Còn ảnh hưởng đến bọn họ.
Sao tư tưởng Hứa Vong Xuyên lại vĩ đại đến vậy.
“Đói đủ rồi sẽ biết giữ đồ ăn, ai bảo suốt ngày em cho nó ăn nhiều như vậy? Có thời gian quan tâm chó, không bằng quan tâm anh đi, đây là kết quả khi em yêu nhầm con chó!”
“Ặc.”
Diệp Tịch Nhan liên tục đánh cho chó và người hai phát. Chưa hết giận, còn có ý nghĩ sử dụng công cụ khác.
Bì Bì cụp đuôi trốn dưới bàn, ư ử, Hứa Vong Xuyên cứng cổ, quyết tâm, dáng vẻ lợn ch*t không sợ nước sôi.
“Đến đây, lão tư không tin em nỡ đánh anh.” Hai người giằng co.
Triệu Quang Minh thất kinh chạy tới, “Đại ca chị dâu, không xong, Lý Nhược Nam mang theo một đám ăn mày thối hoắc xông vào tiểu khu!”