Triệu Quang Minh nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, miệng còn chưa kịp mở đã bị Hứa Vong Xuyên cốc đầu, “Tiểu tử thối, nhìn gì thế?!”
Triệu Quang Minh cắn răng lui về.
Sờ cái đầu đang sưng tấy, bình bịch đi xuống tầng, trước tiên ngăn cản Lý Nhược Nam, cô ta phá cửa chính không được định phá cử sổ vào, níu lấy bộ quần áo bẩn thỉu rồi gặng hỏi liền mạch: “Nói, sao biết chúng tôi ở đây!”
Lý Nhược Nam khẽ giật mình.
Quan sát từ đầu đến chân Triệu Quang Minh, “Ha ha, cậu sạch sẽ thế, cũng không gầy đi… ớ, trong phòng còn mát lạnh, đệch, các cậu còn có điều hoà không khí?”
Không chỉ có điều hoà mà còn có cả quạt điện.
Trong phòng mát mẻ như thiên đường…
“Hay lắm, các cậu giấu giếm tôi, hưởng thụ một mình!” Lý Nhược Nam, cắn răng gào thét, gào xong thì khóc lóc, “Mẹ nó, uổng công lão nương lo lắng muốn ch*t, không ngờ các cậu sung sướng vậy, hứng gió mát hát ca, còn không nghĩ tới đón tôi!”
Lý Nhược Nam vừa nói vừa khóc rống. Uất ức vô cùng.
Nhưng mà Triệu Quang Minh chỉ muốn biết vì sao bọn họ bị bại lộ, hay là có người mật báo? Tên Hán gian kia là ai!
Điều tra được khẳng định sẽ lột da hắn.
Bị hỏi đến phiền, Lý Nhược Nam quát: “Mắt kính của cậu phản quang, không biết sao?”
“O?”
“Tôi ở sân thượng nhìn thấy mắt kính của cậu!”
“O…” Triệu Quang Minh ngây ngốc một lát, hạ giọng, “Cô nói nhỏ thôi, gào thét gì thế, người khác nghe được thì không hay, suyt…”
Lý Nhược Nam đẩy cậu một phát.
“Mẹ kiếp, tên bốn mắt này, một tháng không gặp mà càng ngày càng đáng ghét!” Hai người hùng hùng hổ hổ xô đẩy nhau.
Cửa lớn mở ra, người bên ngoài ào vào, mang theo mùi xác thối khiến người khác buồn nôn, xong rồi cùng đồng thanh thở dài.
Ôi, mát, lạnh, a a a a a a ——
May là biệt thự Diệp gia cũng khá lớn.
Nếu không phòng khách cũng chẳng đủ chứa.
Rõ ràng là tới nhà người khác nhưng các ông bà già, em trai, em gái chẳng biết khách khí, lật tủ lạnh, kéo ngăn kéo, móc khe hở ở ghế sô pha, nhấc bình hoa, chỗ nào dỡ được là dỡ ra xem hết một lượt, vơ vét hết sạch đồ ăn, ăn rồi lại ăn.
Diệp Tịch Nhan nhìn về phía cửa xuống tầng hầm. Sắc mặt trắng nhợt.
Đồ ăn bên trên còn tốt, lấy thì cứ lấy, nhưng nếu đồ bên dưới cũng bị bọn họ chuyển đi thì chỉ có ch*t.
Giang Diễn lại gần, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, tôi vừa dịch chuyển khoá lại rồi.” Diệp Tịch Nhan thở dài một hơi.
Tỉnh táo lại, đạp một cước vào Lý Nhược Nam đang mong mỏi xích lại gần, “Cô làm gì thế, tới thì tới, sang mang theo nhiều thân thích vậy!”
Lý Nhược Nam ngượng ngùng, cười khan một tiếng, xoè tay ra, “Chẳng có cách nào, đều là hàng xóm ở khu chung cư, từ nhỏ lớn lên cùng tôi.”
Tôn Á bận bịu đóng cửa tủ lạnh, sợ khí lạnh phả ra làm tốn điện.
Phải biết dầu diesel chạy máy phát điện là do Hứa Vong Xuyên mạo hiểm tính mạng lấy về.
Tôn Á vừa đi đến gần thì bị một lão già cầm gậy gạt ra. “A! Ông ơi… sao ông lại đánh cháu?”
“Người trẻ tuổi thật là kỳ quái!” Thấy cô mềm yếu, lão già lại nâng cao giọng, trợn mắt trừng trừng, lấy một hộp đá lạnh ra cho cháu trai béo lùn chắc nịch, tức giận tới dựng cả râu, “Trốn ở trong phòng hưởng thụ không biết ra ngoài cứu người, người trẻ tuổi bây giờ, không biết được cha mẹ dạy dỗ thế nào!”
“Đúng thế!”
“Trách không được, thế gian này lại sụp đổ như vậy, chính là do lòng người méo mó! Liên luy đám người già trẻ nhỏ chúng ta, mang tội mang vạ.”
Đám ông già bà cả, mỗi người một câu, dùng lý lẽ đạo đức và nhân quả, trực tiếp mắng cho Tôn Á bật khóc.
Cũng có người nói, người trẻ tuổi cũng phải giữ mạng, có thể sống sót là không tệ rồi, sao có thể yêu cầu nhiều vậy, nhưng rất nhanh bị ép xuống.
Triệu Quang Minh lao xuống cản, lại không dám đánh trả, chưa kịp há mồm đã bị đánh cho hoa mắt.
Ôi ôi, đang yên đang lành ăn cả bữa gậy gộc.
Tôn Á kêu:” Tịch Nhan…”
Diệp Tịch Nhan thích nhìn Triệu Quang Minh bị đánh, đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng cầu khẩn của bạn thân, thế là nhìn về phía Lý Nhược Nam.
Lý Nhược Nam lập tức hiểu ý, quát dừng tay.
Lão già thu gậy lại, che chở cháu trai đến ghế sô pha. Miệng vẫn chưa sạch sẽ, cứ như kiểu thế gian này, có ai sống tốt chút đều là kẻ phạm tội.
Diệp Tịch Nhan không nói lời nào, mời đám người lên lầu hai. Rất nhanh có người náo loạn, nói muốn ở phòng giữa.
Bọn họ tuổi đã cao, lại còn có trẻ nhỏ…
Cùng nhau niệm khẩu quyết, ai cũng nhai đi nhai lại hai câu này.
Biết sao đây, làm nổ đầu zombie thì các ông bà có thể chịu thua, huống hồ nhân số đông như vậy, liếc mắt có đến một hai trăm người, không náo loạn lột da năm thằng ranh con thì cũng đem tổ tông mười tám đời chúng nó ra để rủa xả.
Không còn cách nào, năm người chỉ có thể ngoan ngoãn chen chúc vào phòng ngủ của Diệp Tịch Nhan, nhường bọn họ các phòng khác.
Trẻ con nhảy tới nhảy lui ở hành lang, đau hết cả đầu. Tiếng người già giành chăn chiếu quần áo với nhau.
Tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương, nghe mãi không hiểu.
Còn có người gõ cửa phòng, hỏi bọn hắn có thể mở điều hoà lớn hơn được không, hay định để mấy bộ xương già này nóng ch*t.
Tồi tệ nhất là khi bồn cầu bị tắc, gọi đến sửa. Triệu Quang Minh dọn xong núi phân, dặn dò bọn họ ra sân sau lấy nước sông để dùng, lọc bùn cát đi là được, lời còn chưa dứt, bị năm mươi “chị” ra mặt, bắt được, lột chỉ còn cái quần lót.
Triệu Quang Minh, cả đời này chưa bao giờ sợ hãi như thế. Từng tiếng đại ca ơi làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Hứa Vong Xuyên ra ngoài vớt được người về, một cước đạp cửa, nhấc Lý Nhược Nam ném xuống đất.
“Con mẹ nó, cô cố ý đúng không?”
“Haiz… Sao thế được?” Lý Nhược Nam chắp tay trước ngực, liên tục cầu xin tha thứ, “Hiểu cho nhau một chút, mọi người kìm nén quá lâu, chứ bình thường không như vậy, nhưng các người… xin lỗi chứ, các người sống quá xa hoa, khiến người ta nhìn thấy sẽ ghen ghét mà.”