Triệu Quang Minh khóc hu hu, đời này chưa bao giờ bị phụ nữ vây quanh, hôm nay được hưởng thụ một lần thì ngược lại điên rồi.
“Nói như rắm rít ấy, cuộc sống của chúng tôi đều phải liều mạng mà kiếm, cô không biết đại ca tôi đã ngậm bao nhiêu đắng cay đâu!”
“Vậy cũng nên là đại ca cậu khóc, cậu ồn ào cái gì?”
“Tôi… tôi khóc hộ!” Triệu Quang Minh tức muốn ch*t, đại ca bảo vệ tiểu đệ là chuyện hiển nhiên, nhưng đại ca không có nghĩa vụ chăm sóc kẻ khác.
Lý Nhược Nam đáng ch*t. Vừa xấu xí vừa ác độc.
Tôn Á tìm khăn tay, đưa tới, vốn là người mềm mại nay cũng phải phát cáu, trầm giọng nói:” Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Lý Nhược Nam nhắm mắt nói:” Tôi nghĩ đám các cậu cũng đang nước sôi lửa bỏng, đau khổ tột cùng, nên định tới đón các cậu qua đại học khu ngoại ô để tị nạn.”
Diệp Tịch Nhan cười lạnh:” Thật sự cảm ơn cô.” “Hai người chúng ta khách khì gì chứ…”
Lý Nhược Nam bỗng đỏ mặt, còn sờ gáy.
Cô ấy quá đẹp khiến người ta chẳng có sức chống cự.
Triệu Quang Minh vừa lau mặt vừa tức giận nói:” Chị dâu chửi cô đấy, cô còn khen ngược, cô không biết xấu hổ sao?”
Lý Nhược Nam đứng lên, môi mấp máy, định cãi lại thì sợ nắm đấm lớn của Hứa Vong Xuyên, đảo mắt một vòng chỉ vào Giang Diễn mà vặn hỏi.
“Đây là ai?!”
Lén lút giấu cô sống ngày tốt lành thì thôi đi, còn tìm đồng đội mới. Uổng công.
Cô luôn tâm niệm sợ mấy người sống khổ sở, ch*t đến nơi rồi.
Giang Diễn ngồi trên đất, mồm vén lên, mắt đào hoa hẹp dài căng ra trào phúc, “Ông nội Giang của cháu.”
Lý Nhược Nam ặc một tiếng.
Không thu thập được thằng đàn em của Hứa Vong Xuyên thì thôi, chứ sao tha cho tên tiểu bạch kiểm này, bất ngờ vung năm đấm qua.
Giang Diễn dịch chuyển né tránh. Đạp cô một cước từ phía sau.
Lý Nhược Nam giật mình, ngã như chó bò.
Triệu Quang Minh và Tôn Á sợ hãi hét toáng như gặp quỷ.
Giang đại thiếu gia mới chỉ biểu diễn màn dịch chuyển với Diệp Tịch Nhan, bí mật này cũng chỉ bị Hứa Vong Xuyên thích nghe lỏm biết được.
Hiện tại khoe khoang trước mặt mọi người, thật sự là đang ngả bài, không thèm giả vờ nữa.
Vốn cho rằng Lý Nhược Nam sẽ sợ hãi, ai ngờ người ta căn bản chẳng thèm sợ, mặc kệ hắn chạy hay không, cứ đuổi đến, đi đứng mau lẹ, dồn Giang Diễn một đường lên tận nóc nhà, không dám xuống.
Thế là tốt nhất.
Tròng phòng giờ chỉ còn đám bạn học cũ.
Diệp Tịch Nhan thở dài, vỗ vỗ vị trí bên người, “Ngồi đi, đừng nghịch ngợm nữa.”
Lý Nhược Nam co người thút tha thút thít, ôm đầu khóc rống kể lể, vốn khuôn mặt đã xấu xí vô cùng lại thêm những ngày gió táp mưa sa, càng ngày chẳng phân biệt nổi người hay ngựa.
“Tôi thật sự không cố ý… Sớm biết các người sống tốt thế này, tôi ch*t cũng không qua đây để rước thêm nhục!”
Diệp Tịch Nhan tìm gói bánh bích quy rồi đưa cho và hỏi, “Nhà cô thế nào?” “Ch*t sạch rồi.”
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Triệu Quang Minh thở dài, xoa cổ, kéo Tôn Á ngồi xuống. Hứa Vong Xuyên thì đứng chắn ở cửa không nhúc nhích, hễ có người đến lải nhải là mở cái lỗ, người lải nhải thấy khuôn mặt người sống ch*t đến gần không của anh thì lập tức thông minh.
Tận thế rồi, đạo lý chỉ để giảng cho kẻ yếu.
Trước mặt kẻ mạnh, là người thì đều biết im lặng mà bò.
“Cha mẹ đều đã ch*t, bạn từ thuở nhỏ thì điên rồi nhảy lầu, nát bét như bùn trước mặt tôi.”
Thật ra cô cũng muốn nhảy theo. Tự sát, thật ra là một lối thoát.
Thế nhưng có nhiều người dựa vào mình như vậy, ch*t thì sẽ hổ thẹn với lương tâm.
Lý Nhược Nam nói đại khái tình huống một lần.
Triệu Quang Minh như có điều suy tư, “Các người là thông qua tờ rơi biết về đại học thành phố?”
“Đúng.”
“Ai đưa cho?”
” Nó được buộc vào quả bóng bay rồi rơi xuống.”
“…” Triệu Quang Minh ôm tay suy nghĩ, không nói chen vào.
Lý Nhược Nam trầm lặng, rồi đề thêm câu, “Nghe nói các giáo sư ở trường đại học đang nghiên cứu chế tạo vacxin đó!”
Diệp Tịch Nhan ngửa đầu hít một hơi rồi cười phá lên.
Tiếng cười như chuông bạc kết hợp với khóe miệng trào phúng giương cao, diêm dúa lại tuyệt đẹp không nói nên lời. Chuyện cũ tràn qua trước mắt, từng tình tiết khi di tán, chỉ để lại những bài học kinh nghiệm.
Vắc xin… Kiếp trước chỉ cần nghe thấy hai chữ này thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hi vọng trong tuyệt cảnh chính là miếng mồi bổ béo nhất. Vô số lần đuổi theo bong bóng xà phòng.
Vô số lần té ngã.
Nhớ tới cũng cảm thấy mình thật đáng yêu.
Triệu Quang Minh không chịu được bộ dạng biết rõ nhưng mặc kệ này của Diệp Tịch Nhan, nghĩ ngợi, để Lý Nhược Nam đợi thời gian nữa, chờ đến khi “Thời cơ chín muồi”, cậu sẽ tự mình đi với cô ta một chuyến.
Nếu quả thật có vắc xin… mẹ cậu…
Hai người ước chừng đã nói xong, Triệu Quang Minh lại kề sát tai Tôn Á thì thầm:” Tớ đi trước nhìn xem, nếu mọi chuyện là thật, không có nguy hiểm gì sẽ đón cậu qua.”
Tôn Á không có đáp lời, mà lo lắng nhìn về phía Diệp Tịch Nhan.
Diệp Tịch Nhan nhìn lại bạn thân, cười cười, “Không cần lo lắng cho tớ, tớ có cách để sống sót.”
Bát tự còn chưa đổi, việc còn chưa rõ ràng.
Chờ Triệu Quang Minh đem cái mạng lại đã rồi hãng nói. Ai đúng ai sai, chẳng qua phải lấy mạng đi nghiệm chứng.
Trong phòng, phong vân xoay chuyển, sóng ngầm cuồn cuộn, Lý Nhược Nam không rõ ràng lắm, nghe bọn họ nói chuyện thì như lọt vào sương mù, luôn cảm thấy đầu óc vô dụng.
Sắc trời dần tối, nên đi ngủ, Giang Diễn nhân cơ hội dịch chuyển trở về, không hề nói gì, cứ thế cởi quần áo ra nằm xuống giường.
Mặt chôn xuống gối, thỏa thích hít sâu một hời.
Mặc dù không thể bỏ qua mùi đàn ông, nhưng ngửi kỹ, vẫn có thể phát hiện mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên người Diệp Tịch Nhan.
Không thể ngủ với cô.
Ngủ ở giường cô là tốt lắm rồi.
Hứa Vong Xuyên nổi gân xanh, kéo người xuống, Giang Diễn lại liều ch*t dịch chuyển lại, “Tôi ngủ trên giường, tôi yếu đuối lắm!”
Diệp Tịch Nhan trợn trừng mắt, lười giành lại, ôm chăn đệm xuống sàn trải ra.
Hứa Vong Xuyên trầm mặc một lát, ngoài cười trong không cười, chân dài duỗi ra, nằm sát bên cạnh Giang Diễn.
Nam chèn thêm nam.
Khiến trái chúi của người ta cũng phải quýnh lên. Diệp Tịch Nhan
Tôn Á:??
Triệu Quang Minh:???