Gian khổ sinh tín ngưỡng.
Đối với một ít người mà nói, thần linh hư vô có hiệu quả hơn những hình phạt khắc nghiệt rất nhiều.
Một câu “ch*t xuống địa ngục” bằng cả vạn câu “tái phạm đánh ch*t”.
Không giống như tưởng tượng của đại đa số, căn cứ trong tận thế rất hoan nghênh những người trung niên có năng lực: Ăn ít, nhu cầu nhỏ, không thích gây sự, kinh nghiệm phong phú, biến thành zombie cũng không có tính công kích như thanh niên trai tráng.
Một số căn cứ trong quá trình sinh tồn, vì muốn nuôi dưỡng những con “kiến thợ” nghe lời, thậm chí còn tự chế tạo ra “người già”, gồm những việc như đập gãy những chiếc răng khoẻ mạnh, cắt trứng đối với đàn ông, cạo tóc phụ nữ… v…v…
Hơi liên quan đến tri thức nhân loại học, nên rất dễ lý giải.
Bộ lạc nguyên thuỷ cũng có lễ cắt quy đ*u, nhìn trực diện thì tưởng tàn nhẫn, nhưng phía sau có liên quan đến nguyên nhân ở hiện thực.
Xã hội hiện đại với sức sản xuất phát triển ở mức độ cao, bởi vì kinh tế hàng hoá luôn cổ xuý việc
túng dục (buông thả dục vọng), nó sẽ kích thích người ta liên tục mua mới từ đó phát triển nền kinh tế. Tất cả dục vọng của con người đều bị nhân đôi khi được xã hội cổ vũ, khắp nơi đều thấy điểm cho vay hoặc trả góp uy tín, như đang nghiền ép từng giọt năng lực tiêu dùng.
Mà khi sức sản xuất suy thoái, thậm chí phá huỷ, đại đa số nhân loại sẽ đi hướng ngược lại với túng dục, là
cấm dục (kiềm chế dục vọng)
Tài nguyên thiếu thốn, lòng dạ con người độc ác hơn, luôn tìm kiếm và quay về cách kiếm sống của thế hệ cũ, cướp bóc đốt giết.
Không có năng lực cướp bóc đốt giết thì sống theo cách khác, phải túm chặt lưng quần tích góp từng kẽ răng, sau đó để người khác tới cướp bóc đốt giết, vận khí tốt sẽ được nối nghề làm giặc cướp, còn đen thì lại tiếp tục làm chó.
Làm chó đủ lâu, Diệp Tịch Nhan còn chứng kiến được không ít việc đời.
Sau một đợt quan sát ngắn ngủi, trong đầu đã tính toán nên sử dụng đám người này thế nào.
Tài nguyên nhân lực cũng là tài nguyên. Dùng cho tốt sẽ được nằm hưởng phúc.
Còn có thể làm khiên đỡ đạn và thẻ đánh bạc, dù sao qua hai tháng nữa trời sẽ giá rét, quân đội sẽ tới, đám du côn ở chợ buôn bán hải sản và nông cụ cũng đến đây.
Cuộc chiến tam phương chắc chắn sẽ xảy ra.
Dùng không tốt, cùng lắm thì phủi mông dẫn Tôn Á và Hứa Vong Xuyên lái xe chạy trốn.
Cục diện rối rắm ném cho Lý Nhược Nam là được.
…
Những năm 60-70, đa số con người đều có nghề riêng. Trong đó nổi bật nhất chính là trồng trọt.
Diệp Tịch Nhan và Giang Diễn hợp minh chơi trò thần linh—- trước hết là từ tay không biến ra đồ ăn, tự xưng là hiện thân của thần, đến dẫn dắt bọn họ thoát khỏi gian khổ. Nghe lời làm việc liền phát đồ ăn, la hét “chủ nghĩ duy vật” và “nhân nghĩa đạo đức” rồi kiên quyết muốn bọn họ kính già yêu trẻ đòi cung cấp đồ ăn miễn phí thì sẽ bị đói.
Chuyện chưa xong thì giả ma giả quỷ, vẽ cái vòng tròn nguyền rủa, tổ tôn ba đời nhà ông bà đều bị đày xuống địa ngục.
Bỏ đói ba ngày, chủ nghĩa duy vật liền biến mất.
Củ cà rốt và cây gậy thực hiện đồng thời, đem nhóm mặt trời sắp lặn đang thảng thốt ai oán, chiếm giữ hết số nhà bỏ trống xung quanh.
Diệp Tịch Nhan trồng trọt trong phòng điều hoà, miễn cưỡng sống sót.
Nhóm ông bà già thì càng có tinh thần khai hoang, dựng lều nhỏ, lọc nước sông, cái gì cũng mặc kệ, chỉ chọn khoai lang.
Đồ chơi này được bọn họ chôn trong chậu hoa rồi cẩn thận mang tới đây, trước kia vào những năm mất mùa chỉ có khoai lang sống được, về sau điều kiện tốt chẳng ai muốn ăn chỉ dùng làm thức ăn cho heo, giờ tận thế bùng phát, ký ức bị đói bi thảm thức tỉnh, gia sản gì đó đều ném hết, chỉ bảo vệ những hạt giống này rồi di tán.
Khoai lang chịu hạn, sản lượng cao, củ chưa lớn thì lá non cũng có thể ăn, lá già thì chặt ra cho gà ăn.
Khô cạn rạn nứt, trên ruộng nương không có một ngọn cỏ thảm thương, thật đúng là lúc để trồng.
Chút màu xanh lục đã dấy lên hi vọng cho mọi người.
Người muốn ầm ĩ đã chịu yên tĩnh, an tâm khai hoang trồng trọt.
Hi vọng…. Như củ cà rốt treo trước mũi con lừa, bất kể tình huống nào, chỉ cần dùng tốt, sẽ lợi hại hơi roi vọt vung vẩy rất nhiều.
Mô hình thu nhỏ của căn cứ dần được hình thành.
…
Cả đám phân tán mỗi người một nơi, ngoài việc hàng ngày lĩnh chút khẩu phần lương thực mà thần ban, thì đều đi thu thập vật tư, sau đó bảo vệ mảnh đất nho nhỏ với chút hoa màu.
Diệp gia có điều hoà.
Những đứa trẻ vẫn ở lại nơi này, không chịu chuyển đi.
Nguyên một đám té ngã rồi đứng dậy, nhảy nhảy nhót nhót, biết không cần học thì vui muốn ch*t, dùng những lời thô tục ân cần thăm hỏi nhau, mắng không được thỉ đánh, đánh không được thì tố cáo.
Đương nhiên mách Diệp Tịch Nhan là vô dụng.
Cô như gặp chuyện vui, thậm chí còn cười tủm tỉm hỏi đứa trẻ đang khóc lóc thút thít: Người thua là em, không phải chị thua, liên quan gì đến chị?
Đứa trẻ: q-(゚Д゚)-p
Chị gái này nhìn xinh đẹp tốt bụng nhưng thật ra ác nhất đám. Hoàn toàn không phải người mà!
Tôn Á ngược lại rất kiên nhẫn, từ nhỏ đã ở nhà chăm sóc em trai em gái, nên rất có cách đối phó với bọn trẻ con. Diệp Tịch Nhan bằng thực lực của mình làm tan nát nhân sinh quan của đám trẻ, sau đó chúng nó sà vào vòng tay Tôn Á, mau chóng yên tĩnh lại, thậm chí còn có thể bắt tay giảng hoà với tên to con “Hổ béo”, rồi tiếp tục ầm ĩ chơi nhà chòi với nhau.
Triệu QUang Minh không thích tiếp xúc với trẻ con. Nhưng rất vui vẻ khi nhìn Tôn Á dỗ chúng nó.
Nói thế nào đây?
Ngày nào Diệp Tịch Nhan tâng bốc tên Giang Diễn tồi tệ, biến tên nam yêu cà lơ phất phơ thành vị thần, rồi vội vàng đi trồng trọt với nhóm ông bà già, hai người
gom góp tích luỹ thành câu chuyện “Trông cây có ngày hái quả”, nhưng ở trong lòng Triệu Quang Minh, nếu thần có thật, hẳn sẽ có hình dáng như Tôn Á.
Dịu dàng, kiên trì lại tốt bụng.
Thế gian đã hỏng bét, mọi người đều biến thái. Chỉ có cô vẫn như trước đây.
Chỉ cần nhìn thôi, cả người đã như được chữa trị.