Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 83

Mỗi ngày, Giang Diễn đều ngồi ăn rồi chờ ch*t, công việc duy nhất chính là đọc những lời kịch được Diệp Tịch Nhan chuẩn bị kỹ lưỡng như một cái máy để lừa gạt mọi người.

Hứa Vong Xuyên và Lý Nhược Nam dẫn mấy đứa trẻ con gan lớn trong nhóm đi tuần tra và phụ trách giết zombie, loại đồ chơi này căn bản giết mãi không hết, hôm nay dọn sạch sẽ, mai lại xâm nhập vào, dường như zombie có khả năng đặc biệt,cảm giác được chỗ người còn sống để xông vào.

Lúc không giết zombie thì hộ tống mọi người đi lấy nước sông. Vào tháng chín rồi nhưng trời vẫn rất nóng.

Nhưng nước sông lại dần dồi dào hơn, xem ra thượng du bắt đầu có mưa.

Trong đất, ngoài dây khoai lang còn rất nhiều cỏ dại đang phát triển. Một bà nào đó đã cố bảo vệ con gà mái thoi thóp trong lồng, sau khi ăn uống no đủ cũng chậm rãi đẻ trứng.

Khi Triệu Quang Minh cầm quả trứng gà mới đẻ mà bà cụ nộp lên, cả người như hỏng mất, hơi hoài nghi nhân sinh.

Cậu vẫn luôn phê bình về việc Diệp Tịch Nhan mượn lời thần linh.

Từ xã hội phong kiến ngu dốt lạc hậu đến hiện đại hoá văn minh tiên tiến, nhân loại đã phải bỏ ra bao nhiêu năm, nỗ lực không biết bao nhiêu là máu và nước mắt mới khai thông chuyển qua sống bằng lý trí, dựa theo khoa học… Hai người này lại đi thụt lùi lại.

Mác Lenin dưới suối vàng mà biết chắc đội mồ sống dậy.

Theo Triệu Quang Minh dự đoán, bọn họ sớm muộn sẽ bị vạch trần. Sau đó bị cảm đám người xâu lên ăn luôn.

Đầu của tôi, chân của anh, cứ thế phân chia xiên vào que, rồi đỡ lên dàn hoả thiêu.

Thế nhưng mùi vị kích thích của trứng gà mới đẻ khiến cơ thể và đại não cậu hoàn toàn khai thông, cái gì tồn tại thì hợp lý, cái gì hợp lý thì tồn tại (theo Heghen)

Lịch sử sao lại thụt lùi?

Mù quáng sao lại có chỗ đứng?

Đương nhiên là bởi vì nó phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Cở sở kinh tế quyết định kiến trúc hạ tầng.

Hiện tại so với ý thức, thế giới càng cần phải dựa vào tín ngưỡng và bản năng sinh tồn để tiếp tục.

Ặc—-

Triệu Quang Mình cảm giác mình thật vô dụng, ngoài việc sửa chửa đồ vật thì chẳng biết làm gì, mỗi ngày bơi qua bơi lại, từ suy nghĩ triết học đến vật lý thiên thể, tư duy về những vụ nổ big bang… Cậu thử túm hai đứa trẻ để dạy học, dù sao trẻ con là mầm non cho tương lai, nhưng thường xuyên bị ngâm trong nước bọt và ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Có đôi khi ngắm cái chân thối cũng suy nghĩ ngẩn ngơ đến nửa ngày. Thế giới phản bội cậu.

Nhưng cậu nhất định phải sinh tồn trong thế giới.

Cảm giác bất lực mạnh mẽ, cảm giác trống rỗng khổng lổ… Cảm giác bỡ ngỡ khắc sâu, bao trùm siết lấy cậu.

Triệu Quang Minh không biết vài chục năm đọc sách có tác dụng gì. Cảm giác cậu như đồ bỏ đi.

Chỉ được cái đầu to, giá trị nhan sắc và vũ lực âm điểm nên cơ bản chẳng phát huy được tác dụng gì.

…Mà đại sư trà xanh Diệp Tịch Nhan bị cậu xỉ vả hàng nghìn lần trong lòng còn hữu dụng hơn cả cậu.

Khoảnh khắc lơ lửng cùng hồi ức riêng của thần đồng, ngay cả cơn gió mát vô tội và chút cát mịn bay cùng cũng có thể khiến cậu EMO.

Có câu nói rầt hày.

Người bình thường không thể theo EMO, bởi vì cứ EMO là gặp xui xẻo.

Cậu chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh suy ngẫm về cuộc đời, cũng không dám đi quá xa, vậy mà cũng bị người ta bắt cóc —-

Một con dao gọt hoa quả loang lổ vết máu kề sát cổ.

Tên cướp có vẻ không lớn, âm thanh run rẩy, nghe thì biết là lần đầu phạm tội, “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi giết cậu!”

Triệu Quang Minh,”…”

“Không được lên tiếng! Nếu không anh ấy giết cậu!” Giọng con gái ngọt ngào cũng có vẻ run run, nghe thì biết cũng lần đầu làm tòng phạm.

Triệu Quang Minh, “…”

Phảm kháng thì không dám phản kháng, Triệu Quang Mình chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hai người vào khu biệt thự liên hợp. Chỗ này rất đông nhân viên, zombie cũng nhiều, Diệp Tịch Nhan sai người làm chướng ngại vật chặn đường ngăn lại, tạm thời không có ý định dùng nó, mấy người Hứa Vong Xuyên cũng rất ít khi vượt chướng ngại vật ra đường ngoài tuần tra.

Không ngờ.

Trước đó, khi thanh lọc các toà nhà đã tìm ra một đống người sống sót. Có người sắp ch*t đói.

Có người vẫn còn rất nhiều đồ ăn tích cóp.

Sắp ch*t đói hợp lại, có lương thực thì giao phí bảo kê ( đồ ăn, nước uống cùng những loại vũ khí như búa dao), Diệp Tịch Nhan liền buông tha, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Nơi đó vốn có rất nhiều nhà giàu và quan lớn.

Sờ soạng lần mò nhiều năm, đều là cá chạch thành tinh, lọc lõi nhiều trò, gần như chẳng phải giảng đạo lý gì, nói một hai đã tự mình cung kính, nộp phí bảo kê, cực kỳ là nhanh nhẹn.

Thậm chí có người còn muốn kín đáo đưa con gái cho Giang Diễn, đường hoàng nói là để hầu hạ thần.

Giang Diễn nhẹ nhàng nói, không vừa mắt.

Còn bảo người ta về soi bô nước tiểu nhìn lại mình đi… Vốn cho rằng đã thanh lọc được hết chỗ người sống,

Không ngờ còn có vài con chuột ẩn núp trong bóng tối thăm dò.

Triệu Quang Minh lòng như tro nguội, vừa nghĩ tới bọn cướp sẽ dùng cậu bàn điều kiện, Diệp Tịch Nhan dùng sắc mặt và ánh mắt vui vẻ nhìn qua…Liền hận không thể đâm ch*t mình ngay lập tức.

Bọn bắt cóc cậu là một đôi yêu nhau.

Nam là Tô Minh, nữ tên Tưởng Y Y.

Đều là học sinh học viện nghệ thuật thành phố. Nam tuấn, nữ mỹ.

Đương nhiên kèm theo đó là thái độ khiêu ngạo và tố chất của phú nhị đại học nghệ thuật.

Mặc quần áo bảnh bao khiến người ta liên tưởng đến trào lưu idol, nếu đặt ở thế giới trước chính là người sinh ra đã ở vạch đích, chỉ biết dùng lỗ mùi nhìn loại mọt sách như cậu.

Trong nhà có bà giúp việc biến thành zombie, dùng dây xích buộc ở trước cửa như chó giữ nhà.

Cô gái bị thương, không phải bị cắn mà theo bọn họ nói là do tên mập ch*t giẫm lẻn vào, cưỡng gian còn chưa thoả mãn, dùng kéo đâm bị thương. Hiện tại vết thương bị nhiễm trùng, hơn nửa cái chân đã sinh mủ, trong phòng chất đầy đống thuốc hai người tìm được, từ lục vị địa hoàng hoàn đến mủ cây cao su trộn lòng trắng trừng, gần như cái gì cũng có, chỉ là không có kháng sinh.

Thấy Tưởng Y Y phát sốt, sắp ch*t rồi.

Tô Minh dứt khoát không làm thì thôi, làm thì làm đến cùng, bắt cóc Triệu Quang Minh, dự định đổi lấy thuốc.

Triệu Quang Minh hùng hổ, “… Các người bắt cóc tôi thì có rắm mà dùng!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment