Màn đêm buông xuống, nắng hạn đã lâu giờ cũng đợi được mưa rào. Ông trời cuối cùng cũng cho mưa.
Mưa nhỏ, rả rích, rơi vào nóc nhà vang lên tiếng rào rào. Diệp Tịch Nhan ch*t rồi.
Hiện thân của thần, Giang Diễn cũng biến mất.
Lòng người bàng hoàng, nói nơi này không còn thần lực phù hợp nữa, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Hứa Vong Xuyên ôm Diệp Tịch Nhan ba ngày ba đêm, không uống một giọt nước nào, ngay cả con chó Bì Bì họ nuôi cũng không chịu ăn một miếng cơm.
Triệu Quang Minh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, khuyên thế nào cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Tô Minh tìm anh nói chuyện về việc tìm máy thở, Hứa Vong Xuyên mới đi ra khỏi nhà.
Anh nói muốn tìm máy thở đưa đến khu nghỉ dưỡng, em trai duy nhất Hứa Tinh Niên đang chờ nó để kéo dài tính mạng.
Anh nói không được động vào Diệp Tịch Nhan.
Làm xong việc sẽ trở lại ngoan ngoãn ở cùng cô, sẽ không tiếp tục chọc giận cô nữa.
Triệu Quang Minh mồm thì đồng ý, thề sẽ bảo vệ “chị dâu” thật tốt.
Nhưng người vừa đi, tên bốn mắt và Lý Nhược Nam liền đem người xuống mở tầng hầm, yên tĩnh chuyển Diệp Tịch Nhan đang trong chỗ đá khô ra ngoài.
Bọn họ làm một bộ quan tài, quét sơn trắng, không hoa, chỉ để bọn trẻ con dùng bút màu nước vẽ ở trên.
Tang lễ rất đơn sơ.
Ngay cả thầy cúng cũng chẳng có.
Không biết là ai thổi kèn kèn ác-mô-ni-ca, âm nhạc rè rè như lưỡi dao rỉ sét, phiêu tán theo gió, như cứa vào tim mỗi người một nhát.
Không dám hạ thổ vì sợ Hứa Vong Xuyên về sẽ đào mồ, trình diễn màn yêu đương với xác ch*t, liền đem quan tài chứa người đẩy vào dòng nước.
Tôn Á khóc sưng hai mắt, ngơ ngác nhìn theo.
Bỗng nhiên, Bì Bì đang thoi thóp phủ phục dưới chân bỗng vọt đến, nhảy lên phía trên quan tài, quấn chặt cái đuôi nằm sấp xuống, rồi mau chóng chìm chìm nổi nổi dập dềnh cùng chủ nhân thành một điểm trắng.
Nước sông màu vàng cuồn cuộn. Lại có người khóc.
Vì Diệp Tịch Nhan.
Cũng vì tương lai của chính mình.
Vốn nên phải đến nhà máy khoa học kỹ thuật tìm máy thở, Hứa Vong Xuyên xuất hiện ở bờ sông đối diện, zombie lít nha lít nhít, truy đuổi anh, mà anh một mực đuổi theo cô.
Chàng trai cưỡi xe máy biến thành một tia chớp vô vọng. Ngã, đau đớn, rồi lại bò lên tiếp tục chạy.
Chẳng ai biết anh biết tin như thế nào, từ mấy chục cây số vượt qua cả núi thây ma trở về. Chẳng ai biết anh đuổi dọc bờ sông mất bao lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết, sau đó anh trở về một mình, toàn thân là vết cắn, quần áo rách rưới, giống như con chó ch*t rơi xuống nước, chỉ sợi dây chuyền trước ngực là còn nguyên vẹn.
Người người đều nói lão đại Hứa Vong Xuyên của khu căn cứ cạnh sông bị zombie vây công, may mắn thu được dị năng, nhưng cũng mất trí nhớ.
Quên người yêu đến ch*t không rời của mình. Cũng có người nói anh ta chưa từng mất trí nhớ. Chỉ là không nhắc đến.
Bất cứ lúc nào, trước ngực anh cũng đeo một chiếc nhẫn hoa bìm bịp, dùng chiếc vòng bạc nhỏ xuyên qua, nếu như thị lực tốt, có thể thấy trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ xiêu vẹo.
Tịch Nhan.
…
” Đừng, đừng để cô ta chạy.”
Ông chú mặt thẹo đứng trên nóc nhà máy, ôm đầu khóc rồng.
Thật vất vả mới bắt được dị năng giả hệ chữa trị, còn tưởng có thể dựa vào cô để kéo dài mạng sống, chém giết một phương, không ngờ con đàn bà này quá hung ác, tình nguyện nhảy lầu cũng không nguyện ý hợp tác với hắn.
Hắn đã cam đoan không cư*ng hiếp cô ả. Một ngày cho hai bữa cơm.
Đại ngộ tốt thế còn muốn chạy. Thói đời gì vậy.
Ông chú khóc xong, ngẫm lại rất vô vị, dứt khoát cho mồi lửa đốt nhà máy. Dị năng chữa trị cần có thời gian phát động, hắn nghĩ Diệp Tịch Nhan nhảy lầu xong sẽ trốn vào nơi nào đó để trị thương, không bắt được thì trực tiếp hủy diệt đi.
Dù sao hắn đã không chiếm được thì người khác đừng hòng chiếm được.
Diệp Tịch Nhan trốn sau dây chuyền sản xuất, vặn lại cánh tay đã bị gãy, vừa thở phào thì khói đen đậm đặc bay vào mũi.
“Đệch.”
Cô gái huýt sáo, chó lớn mai phục bên ngoài nhảy vào biển lửa, ngậm cô phi ra bên ngoài.
Một người một chó phối hợp ăn ý, xem ra không ít lần làm vậy. “Bì Bì…”
Diệp Tịch Nhan ngồi cưới gốc cây, vận dụng dị năng trị liệu chữa cho mình, sau đó lại chữa trị chỗ da lông cháy khét của con chó.
Chó lớn đen thui ưm một tiếng, sau đó cọ qua cọ lại vào người cô.
Cô bị ép tới không thở nổi, miệng đầy lông chó, chỉ có thể vừa cười vừa đánh nó. “Chó ch*t, còn tưởng mình nhỏ chắc.”
Nửa năm trước.
Một người một chó trôi theo dòng nước.
Mấy lần chìm xuống đáy sông, Bì Bì liều ch*t dùng mồm kéo cô lên, không biết uống mấy tấn nước sông rồi thì Diệp Tịch Nhan tưởng ch*t cuối cùng cũng sống lại, còn thức tỉnh dị năng chữa trị.
Cô nhớ mang máng.
Tên khốn Giang Diễn kia coi như lương tâm chưa bị tha mất, thời khắc quan trọng vẫn cống hiến thuốc ngăn chặn, mà cô không biết do tinh thần tốt hay cơ thể tốt, gắng gượng được, nhưng cũng bởi vậy mà tiến vào trạng thái ch*t giả, có vẻ như còn được mọi người tổ chức tang lễ cho.
So với kiếp trước, đã là không tệ. Chí ít ch*t giống con người.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Tịch Nhan đã thấy mình ở tỉnh Tây Giang cách xa ngàn dặm, nơi này có thánh địa Long Hổ Sơn lừng lẫy của Đạo giáo, quê quán Trương Thiên Sư, đạo quan san sát, phong cảnh mỹ lệ, rất nhiều đạo sĩ ẩn cư nơi đây.
Dựa theo kinh nghiệm xem phim ảnh nhiều năm, đối với việc đuổi bắt cương thi, trừ ma vệ đạo với các đạo trưởng chắc chỉ là bữa sáng, búng ngón tay cái là diệt một đám.
Chỉ là sau khi lên bờ mới phát hiện zombie ở đây còn mạnh hơn cả Giang thị (có lẽ vì thu nạp linh khí thiên địa), các đạo trưởng như bất lực, thậm chí còn cùng một giuộc với chúng nó, gia nhập đội quân zombie.
Có lẽ nghề nghiệp không liên quan đến chuyên ngành. Nên như rơm như rác.
Tóm lại, cô tạm thời không thể quay về ôm đùi, chỉ có thể ở lại đây chờ.
Thời gian dần trôi qua, sau khi cô phát hiện mình vừa sở hữu dị năng vừa có chó, tình hình cực kỳ khả quan, Diệp Tịch Nhan thông suốt, tại sao phải vượt ngàn dặm xa xôi về Giang Thị? Hiện tại Tôn Á đã là một cô gái biết bảo vệ mình, còn được Triệu Quang Minh che chở, không dễ ch*t, về phần Hứa Vong Xuyên, khổ sở một thời gian là tốt thôi.
Ai lưu luyến mãi một người?
Nói không chừng hai năm sau gặp lại, con anh đều đã biết chào cô ấy.