Diệp Tịch Nhan suy nghĩ thông suốt, hoặc nói có thể cũng không thông suốt cho lắm. Nửa năm tận thế có thể so với mười năm ở thế giới cũ, người và vật thay đổi chóng mặt, nếu trở về mà thấy anh trái ôm phải ấp, hàng đêm đóng cọc, mẹ nó, chắc mình phải tức ch*t mất.
Không bằng đến thủ đô tìm cha mẹ.
Hiện tại cô đã có dị năng, cũng giúp cha mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Sau khi Diệp Tịch Nhan bình phục, định gia nhập tiểu đội du mục đi về phía bắc, đáng tiếc tận thế có nhiều đồng đội heo lắm.
Không thi triển dị năng, cảm thấy cô là bình hoa muốn cư*ng hiếp cô.
Bày chút tài thì cảm thấy cô chỉ biết chữa trị, không cần sợ hãi, trói lại là về sau sẽ có bác sĩ riêng, sau đó ngồi ở đó như vương tướng thu phí bảo kê.
Thật phục.
“Được rồi, Bì Bì, chúng ta đi thôi, không cần lập đội với ai.”
Nguyên một đám, ngu hết thuốc chữa, phí công cô nhảy lầu mất máu.
…
Mội người một chó nghỉ ngơi lấy sức rồi lên đường.
Diệp Tịch Nhan tìm được chiếc xe đạp rách, vừa đi vừa nhìn. Số khá may.
Thấy được biển chỉ dẫn đến nhà ga.
Diệp Tịch Nhan mang theo Bì Bì đến ga tàu, nhẹ nhàng đi vòng qua đám zombie hành khách đông nghìn nghịt, lên khu quan sát. Nhìn quanh, phát hiện chỗ này vết máu tuy nhiều nhưng rất cũ, chắc ban đầu mọi người đều rối rít chém giết zombie để thoát thân mới có vết tích này, chỉ có “nhân viên chỉ huy tàu” vẫn tận tụy vung vẩy lá cờ nhỏ.
Tìm đúng cơ hội, Diệp Tịch Nhan đánh ngã nhân viên chỉ huy tàu.
Xem xét bản đồ ga tàu loang lổ vết máu, rốt cuộc cô cũng tìm được hướng đi đến thủ đô.
“Dọc theo đường sắt đi, không có gì bất ngờ, thì hai ba tháng là đến.”
Hạ quyết tâm, Diệp Tịch Nhan dắt chó vào cửa hàng bán đồ vặt, kệ hàng bám đầy tro bụi, đồ ăn còn nguyên nhưng trải qua mùa hè nóng kinh hồn đều đã biến chất hết.
Cô lật tìm, nhặt hai gói mì ăn liền ăn chắc không ch*t ngay rồi nhét vào chiếc áo nhỏ của Bì Bì.
Có năng lực chữa trị rất tốt.
Đồ ăn không độc quá thì rất nhanh sẽ trị khỏi.
Lại nhặt cái bật lửa, một chiếc cốc tráng men, khăn tay, một người một chó lên đường đi về phía thủ đô.
Lúc tận thế chưa tới không có trải nghiệm du lịch bộ hành, tận thế tới thì lập tức hài lòng, hành động một mình là dễ chịu nhất.
Ban ngày ăn uống tiệc tùng, gặp sân ga thì tìm toa xe lật úp đi vào trong ngủ bù.
Buổi chiều leo lên cây, đậy chăn thật kín, dùng dây thừng trói chặt cơ thể với cây mà ngủ, trừ khi zombie có thể bay lên trời, nếu không thì không gặm nổi cô.
Bì Bì ngủ ở gốc cây, có chút gió thổi cỏ lay là tự chạy. Một người một chó cứ thế đi.
Từ tháng ba đi đến tháng tư, vẫn rét lạnh như cũ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bắt đầu có tuyết rơi. Càng về phương bắc càng lạnh, thật là muốn ch*t, Bì Bì lông dày vậy mà chiều đến vẫn lạnh quá, răng va vào nhau cầm cập, khiến cô không tài nào ngủ được.
Thiếu ngủ là thể lực đi xuống.
Thời gian hành động ban ngày cũng ngắn hơn. Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng ch*t cóng mất.
Sau khi suy tính, Diệp Tịch Nhan dự định dẫn Bì Bì đi tìm một toa tàu, chui vào đó tránh đông, dựa theo ký ức thì tháng năm giá lạnh mới chấm dứt, chỉ có thể chờ tới tháng năm rồi hành động, dù sao cũng không cần gấp lắm.
Ban ngày cô ra ngoài thu thập củi lửa.
Bì Bì phụ trách đi săn, bắt được con chuột thì tự ăn, bắt được con thỏ con cá thì ngậm về cho cô, hình như cũng ăn cả zombie, thời điểm Diệp Tịch Nhan dùng nhánh cây xỉa răng cho nó còn phát hiện cả da người mà móng tay.
Hình như Bì Bì biết mình ăn zombie sẽ khiến cô khổ sở, nên chưa hề ngậm về mà toàn lặng lẽ ăn bên ngoài.
Hiểu chuyện thế này, thật không hổ là chó cô nuôi.
Cá với thỏ thêm chút rễ cây nhiều tinh bột rồi nấu chín lên, miễn cưỡng no bụng.
Lúc không có đồ ăn, một người một chó nằm sát với nhau để sưởi ấm, bụng lục cục kêu vang trong hoàn cảnh một thân một mình làm cô nhớ đến quá khứ.
Thời gian EMO lại đến.
Con người luôn có thời gian tụt mood đứt quãng.
Sống tốt cũng vẫn tụt mood, sống khổ cũng tụt mood, giống như chỉ cần còn sống là luôn tụt mood dằn vặt.
Mẹ nó thiểu năng thế chứ.
Diệp Tịch Nhan biết trạng thái của mình không tốt.
Quá khó chịu thì sẽ vẽ tranh, dùng nhánh cây đốt thành than đen rồi vẽ tranh lên mặt đá bằng phẳng, Bì Bì chính là người mẫu tốt nhất, chó đen, mặt dài nhiều lông, vẽ ra đặc biệt có cảm giác thành tựu, có đôi khi cũng xoa xoa ngón tay, vẽ một bên mặt của người nào đó.
Hứa Vong Xuyên thế nào nhỉ? Dần không còn nhớ rõ.
Ngày qua ngày, rốt cuộc cũng nhịn được đến tháng năm băng tuyết tan rã, đường ray đóng băng cũng lộ ra vết gỉ sét ban đầu.
Diệp Tịch Nhan tóc bù xù như ổ gà, cơ thể vừa bẩn vừa thối, dắt Bì Bì tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn từ xa, sẽ cho rằng nghệ thuật gia lang thang chẳng phân biệt nổi nam hay nữ.
May giờ không có ruồi.
Nếu không chắc cũng vây quanh cô khiêu vũ rồi.
…
Tu tu xình xịch —— Hú —— u u u u —— Tu tu xình xịch ——
Diệp Tịch Nhan vài ngày không có cơm vài bụng đói đến xanh mắt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía xa có hai toa tài hỏa đang đi tới, cho rằng mình xuất hiện ảo giáo và ảo thỉnh rồi, cố gắng chữa trị lại tinh thần của mình, nhưng kết quả tàu hỏa vẫn không biến mất.
“Tàu hỏa thật sao?”
Cô gái đứng giữa đường ray tự lẩm bẩm. Mắt tê dần, đưa tay cản ánh sáng.
Bì Bì không kéo được cô đi, hai mắt trừng lớn, ép người vào chân cô mà sủa loạn.
” Gâu gâu gâu —— gâu gâu ——”
Tàu hỏa vẫn lái tới, không có ý giảm tốc độ. Tận thế mà, đâm ch*t một hai người tính là gì đâu.
Diệp Tịch Nhan hồi hồn, bỗng nhiên ngồi thụp xuống.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lái xe nghe thấy tiếng chó sủa thì dừng lại. “Ai?! Là người nào? Nói chuyện!!!”
Triệu Quang Minh hình người dạng chó cầm cái dĩa hùng hổ đi đến, miệng thì rất hung hăng, không nói thêm bèn vung cái dĩa ép vào cổ cô.
“…”
Bị ép phải nằm úp sấp, Diệp Tịch Nhan khẽ hát trong lòng ” Hãy nghe ta nói, cảm ơn bạn, bởi vì có bạn bốn mùa như xuân.”
Triệu Quang Minh quả nhiên vẫn là Triệu Quang Minh. Vừa xuất hiện đã khiến người ta muốn đánh ch*t cậu.