Tháng 8 nóng bức đến tháng năm lạnh buốt. Gần một năm cách xa.
Diệp Tịch Nhan không ngờ bọn họ gặp lại nhau nhanh đến vậy, kiểu vội vàng không kịp chuẩn bị.
Bì Bì còn nhận ra Triệu Quang Minh, điên cuồng sủa một trận, sau đó dừng lại, hít hít xung quanh cậu, tai như tai thỏ lắc qua lắc lại, rất hưng phấn. Triệu Quang Minh sợ chó, da đầu căng cứng, phát hiện Bì Bì không định dùng cậu để mài răng thì chậm rãi an tĩnh lại, còn sờ thử lên chỗ nút buộc trên lông.
Hồi lâu, chàng trai đỡ mắt kính, nét mặt thay đổi mấy lượt, không thể tin nói: “Bì Bì?!”
Bì Bì nhảy dựng nhào vào cậu.
Đuôi vẫy loạn xạ chỉ thấy bóng chớp loé.
Ai nha, rốt cuộc cũng nhận ra chó Bì Bì. Trí nhớ và khứu giác của nhân loại thật không dám khen.
Triệu Quang Minh lảo đảo ngã quy, vất vả mãi mới ổn định, khàn giọng gọi về phía toa xe lửa, mắt ánh nước, “Vợ ơi —— Vợ ơi —— mau ra xem, là Bì Bì! Nó không ch*t! Bà mẹ nó, lớn lên đẹp đẽ cường tráng… nhưng miệng thì siêu thối…”
Vợ?
Diệp Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn lại. Dường như xa cách mấy đời.
Tôn Á mặc áo bông vàng nhạt, đứng ở cửa khoang xe há to miệng nhìn qua, cô trắng hơn, béo hơn, có vẻ sống không tệ, bụng hơi nhô cao, hành động có chút chậm chạp.
Sau khi nhìn thấy Bì Bì, đôi mắt sáng bừng trong phút chốc.
Ánh mắt rực rỡ như vội vã xuyên qua con chó nhìn Diệp Tịch Nhan đang quỳ và giơ hai tay đầu hàng, sau đó rất nhanh nó đã bị dập tắt.
Người ch*t không thể hồi sinh. Trước mắt chỉ là người đàn ông bẩn thỉu đâu phải là bạn tốt đã lâm nạn? Diệp Tịch Nhan ưa thích sạch sẽ và xinh đẹp sao có thể…
Tôn Á miễn cưỡng cười cười, khách khí nó: Chú à, là chú nhặt được Bì Bì sao?” Chú?
Diệp Tịch Nhan cúi nhìn mình, quả thực nhìn rất giống chú, vì giữ ấm mà mặc ba tầng áo trong ba tầng áo ngoài, đặc biệt lớp ngoài cùng là chiếc áo khoác màu xanh đậm đồng phục của thợ sửa chữa, còn có tên thêu kèm, quần áo phình thật to, cũng là đồ nam, bởi vì nó có rất nhiều túi thuận tiện cho việc thu thập đồ, từ khi mặc vào cô liền không cởi ra.
Tạo hình này của cô, quả thực rất giống chú.
Diệp Tịch Nhan dừng một chút, gật đầu, “Chó là tôi nhặt được, tại mép nước.” Giọng nói khàn khàn, nhưng không phải giọng nam.
Tôn Á kinh ngạc nói: “Thật ngại quá, nhận lầm, chị gái… Chú chó này tên là Bì Bì, vốn là chó của chúng tôi, về sau không cẩn thận bị nước cuốn đi, chúng tôi luôn đi tìm nó. Chị muốn đi đâu, có muốn ngồi cùng tàu hoả với chúng tôi không?”
Triệu Quang Minh lầu bầu: “Em trai Tinh Niên còn nghỉ ngơi trên xe mà, sao có thể để người lạ lên?”
Tôn Á thở dài, “Người ta nhặt được Bì Bì còn chăm sóc tốt như vậy, đưa đi một đoạn đường, người kia… chắc sẽ không để ý.”
Triệu Quang Minh từ chối cho ý kiến.
Không dám công khai mạnh miệng với vợ, thế là lá mặt lá trái đuổi Bì Bì lên xe, dự định đường đường chính chính cướp lại chó trước mặt Diệp Tịch Nhan rồi như vô tình bỏ người lại.
Lâu không gặp, vẫn là cái loại tính cách thối tha này. Thế nhưng Bì Bì dù sao cũng là Bì Bì.
Mãi mới xua được lên tàu, nó lại nhảy xuống vòng quanh người Diệp Tịch Nhan, còn nhe răng gầm nhẹ với Triệu Quang Minh. Triệu Quang Minh nuốt nước miếng, thử mấy lần, thật sự không có cách nào đánh phải để Diệp Tịch Nhan và chó cùng lên xe lửa.
Hai toa xe lửa.
Toa nối với đầu tàu là khu sinh hoạt, nhiều vật tư chất đống, đồ hộp, bình đựng nước, ớt, hạt tiêu… còn có hai con gà nhốt trong lồng, đệm cỏ có hai quả trứng gà mới đẻ.
Trong xe có cả đầu bếp và bác sĩ.
Hai người đang chơi cờ tướng với nhau.
Bác sĩ chính là ông lão đã về hưu mà Lý Nhược Nam dẫn đến, tóc trắng xoá, rất nho nhã, cứu nhiều người nên được mọi người kính trọng gọi một tiếng “Nguy tiên sinh”. Đầu bếp là lão béo trắng mập khẩu âm Tứ Xuyên, còn buộc thắt lưng, Triệu Quang Minh gọi hắn là “Lão béo”, cô chưa từng thấy qua, hẳn về sau mới gia nhập.
Toa xe rất sạch sẽ, nơi hẻo lánh còn đặt bình hoa cỏ thơm ngát. Mùi rosemary nhàn nhạt.
Chính giữa bàn thậm chí còn có chiếc ti vi nhỏ đang chiếu bộ phim <> về zombie của Hàn Quốc.
Triệu QUang Minh leo lên thì vội vàng tắt ngay, miệng lảm nhảm không ngừng, “Vợ à, nói với em bao nhiêu lần rồi, có em bé rồi không nên xem phim kinh dị, xem phim hoa cỏ gì đó không được sao?”
Tôn Á đỡ hông chầm chậm ngồi xuống, đầu lông mày có chút mỏi mệt, “Được, được rồi, không xem nữa.”
Giờ Diệp Tịch Nhan mới hiểu cơ thể Tôn Á không phải là mập lên mà bị phù. Mang thai sao.
Triệu Quang Minh gọi cô ấy là vợ.
…Ặc
Chắc là tất cả các bạn gái thân đều không ưa người đàn ông của bạn mình, Diệp Tịch Nhan càng nhìn càng thấy ghét Triệu Quang Minh hơn.
Cỗ dẫn Bì Bì theo, vừa dơ vừa thối, không dám ngồi lên ghế phủ ga trắng của người ta, kéo kéo quần áo, dứt khoát ngồi xuống đất ở xó toa xe.
Lão béo đầu bếp bưng cơm rang trứng đến, còn đưa cho Diệp Tịch Nhan chiếc khăn tay và một bình nước.
Đồ ăn trước mặt, Diệp Tịch Nhan nào quan tâm việc đi lau mặt, bê đĩa ăn như hổ đói, ăn một nửa thì dừng lại, nuốt nước miếng, đặt đĩa xuống đất rồi gọi Bì Bì
đến ăn.
Bì Bì cũng không khách khi, vùi đầu đớp, sau đó còn liếm đĩa sáng bóng mới thôi.
Trong khoảng thời gian này, hễ Bì Bì tìm được một phần ăn liền để cho cô một miếng.
Chó đối xử với cô thế nào, cô đối xử với chó như thế.
Lão béo liếc mắt một cái lại đưa thêm chiếc bánh ngô đen sì và một đĩa dưa muối. Diệp Tịch Nhan vẫn như cũ, xé một nửa nhúng vào nước cho mềm sau đó cho chó ăn, còn nửa còn lại phần của cô thì nhét vào túi áo, giữ lại ăn bữa sau.
Triệu Quang Minh vừa rồi còn dựng râu trừng mắt nhìn cô, giờ thái độ tử tế hơn, cảm giác nhân phẩm người phụ nữ lang thang bẩn thỉu này vẫn còn tạm được, chắc không đến mức gây ra chuyện phiền toái lớn.