“Chị tên gì? Nhà ở đâu?” “Không nhớ.”
“Cái gì?” Triệu Quang Minh cao giọng, chuẩn bị giở tính khí quái gở chỉ cây dâu mắng cây hoè, cuối cũng lại nhịn xuống, hạ giọng nói: “Không có ý muốn hại chị đâu, cùng chen chúc trên một xe cũng nên tìm hiểu rõ tình huống của nhau chứ.”
“À.” Diệp Tịch Nhan rung cây tăm trong miệng nói, “Gọi tôi là Tiểu Nghiêm đi, nghiêm trong nghiêm túc, nhà tôi ở bờ hồ Động Đình, nuôi cá.”
“Nuôi cá thì sao phải chạy qua đây?”
Đi hai trăm cây số, vượt qua sông Hoài, Tần Lĩnh.
Thời tiết lạnh giá, phía bắc băng tuyết cực kỳ bất thường, còn không muốn sống đi dọc theo đường sắt lên đó, sợ là có bệnh nặng gì rồi.
Diệp Tịch Nhan vuốt vuốt đỉnh đầu làm phẳng cái ổ gà bù xù, “Tôi ấy, ngày nhớ đêm mong, đến mơ cũng khóc mà ngóng về thủ đô.”
Triệu Quang Minh, “…”
Tôn Á ôm túi chườm nóng cười phá lên.
Bác sĩ Nguy và lão béo cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Tận thế, kẻ hung ác xuất hiện lớp lớp, kiểu một lời không hợp là tiễn người ta về trời nhiều vô số, nhưng kiểu cố tình nói tướng thanh thì tuyệt đối là tinh anh trong đám người hung ác.
Không khí căng thẳng dần thoải mái hơn.
Triệu Quang Minh thở dài, chuyển ghế ngồi trước mặt cô, “Chúng tôi muốn đi về Giang thị, ở phía nam, không cùng hướng với chị. Chó thì không thể nào trả lại, Bì Bì là di vật của chị dâu, đúng, đứa con côi cút mà chị ấy để lại, chị cứ hiểu thế đi… Đến thành phố, chúng tôi sẽ giúp chị tìm chiếc xe, đổ đầy xăng, lại cho hai thùng vật tư, chị thấy có được không?”
Còn cách thành phố một đoạn không xa lắm.
Tìm tấm bản đồ thích hợp lựa những đường nhỏ, chắc chắn sẽ không bị cướp. Diệp Tịch Nhan sờ đầu Bì Bì, “… được.”
Thương lượng xong.
Triệu Quang Minh lăn về phòng điều khiển khởi động xe lửa.
Tôn Á tìm hai bộ quần áo sạch, ra hiệu cho Diệp Tịch Nhan đến thay đồ. Diệp Tịch Nhan xua tay, chỉ nói muốn cái kéo và cái lược để sửa sang lại lông tóc cho Bì Bì.
Gió đông lạnh thấu xương.
Thổi ào ào khiến hai má đau rát.
Tôn Á đứng đấy nhìn một lúc thì co cụm lại ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Chị không lạnh sao, chị Nghiêm?”
Vô số lần chữa trị cho lớp da nứt nẻ, cái khác không luyện được chứ cảm giác đau thì càng ngày càng thấp, đôi khi chảy máu cũng không chẳng biết gì.
Con người nếu muốn trưởng thành. Ắt hẳn không thể thiếu thất bại.
Mặc dù không nói ra miệng, nhưng sau khi khởi tử hoàn sinh, lang thang du lịch khắp nơi khiến Diệp Tịch Nhan sinh ra một cảm giác ưu việt —— xem đi, cô ở bên ngoài núi đao biển lửa, bọn họ ở đây bốn mùa như xuân. Cô trải qua nhiều chuyện, biến thành dơ bẩn, nhưng cũng mạnh hơn, hiện tại một người xông xáo cũng okela.
Dựa núi núi đổ.
Dựa mẹ mẹ cũng sẽ già.
Dựa vào Hứa Vong Xuyên… không cần thiết nữa.
Cuối cùng cô cũng lăn lộn ra hình ra dạng, có thể dựa vào chính mình.
Diệp Tịch Nhan ngâm nga bài hát, cắt mấy nút buộc trên lông Bì Bì rồi ném khỏi đoàn tàu đang chạy như bay, cứ như ném từng chút lo được lo mất của chính mình.
Cuộc đời là những chuỗi biệt ly.
Cô tự nhủ: Tạm biệt xong rồi mỗi người một ngả thôi.
…
Cách sân ga không xa, xe lửa buộc phải dừng lại.
Giữa đường ray xuất hiện một gốc cây lật úp, nhìn mặt cắt thân cây không giống sét đánh, mà như bị người chặt. Mấy người cầm ống nhòm dò xét, không phát hiện giặc cướp, chỉ có mấy con zombie kẹt giữa rừng cây không thể động đậy.
Nhất định phải dời cây đi, xe lửa mới có thể tiếp tục tiến lên. Triệu Quang Minh lấy dụng cụ, gọi lão béo xuống hỗ trợ.
Diệp Tịch Nhan ăn miếng socola, thừa cơ giữ tay Tôn Á.
Năng lực chữa trị đi kèm dị năng <thăm dò>, chỉ cần tiếp xúc tứ chi, cô có thể biết đối phương mắc bệnh gì không. Tôn Á chính xác là đang mang thai, tuổi thai cũng không nhỏ, chỉ là vóc dáng thấp lại mặc áo bông nên không nhìn ra, ngôi thai cũng không thuận lắm, lại còn bị quấn nửa vòng dây rốn, dáng vẻ như muốn siết ch*t mình từ trong bụng mẹ.
Tính nết ti tiện quá, quả là con của Triệu Quang Minh.
Trừ cái đó ra, ruột thừa cũng có dấu hiệu viêm. Ruột thừa và tử c*ng sát nhau, có người sau khi mang thai, tử c*ng phình lớn đè ép ruột thừa, hơn nữa khi mang thai hệ miễn dịch của mẹ giảm xuống, kể cả có uống thuốc cũng dễ bị tái phát… Xem ra đã viêm một khoảng thời gian, thật biết nhẫn nhịn, nhìn mặt như không thấy đau.
Diệp Tịch Nhan chữa ruột thừa trước, sau đó lại uốn nắn tư thế thai nhi.
Nét mặt mệt mỏi của Tôn Á lập tức tốt hơn nhiều, một lúc thì đứng ngồi không yên, nói muốn xuống dưới đi lại một chút. Diệp Tịch Nhan kéo cô lại, bác sĩ Nguy cũng nói: đừng xuống, ở trên toa xe thôi, tình trạng bên ngoài không rõ ràng, đừng đi cho thêm phiền phức.
Diệp Tịch Nhan và Tôn Á nghe lời, không đi đâu. Nhưng chó thì không nghe, Bì Bì ngáp một cái muốn xuống dưới đi tiểu.
Diệp Tịch Nhan hỏi trong xe còn ai nữa không, “Đuôi xe cũng phải canh gác.” Bác sĩ Nguy ngậm miệng không nói, nhìn cô một chút.
Tôn Á trầm mặc rồi cẩn thận nói: “Chúng tôi có hoả lực mạnh, nếu như chỉ có một tên cướp vớ vẩn thì chả sao đâu.”
Diệp Tịch Nhan cười cười, không hỏi nữa.
Tình huống bây giờ nguy hiểm, cô lại là người ngoài, không tin tưởng cũng là bình thường… Cô yên lặng ngồi cửa toa xe, dùng miệng hỗ trợ canh phòng.
Không bao lâu sau, đoạn cây được dời đi, Triệu Quang Minh mang thùng dụng cụ leo lên lên xe lửa bảo muốn kiểm ra phía dưới toa xe. Lão béo đứng cạnh đường ray hút thuốc, nói muốn tiểu một bãi.
Triệu Quang Minh đáp lại một tiếng.
Người đàn ông cởi quần lót chui vào bụi cỏ, vừa nghe tiếng tí tách, miệng chưa kịp huýt sao, thì tiếng súng xé trời vang lên.
Ầm!
Đám người nhìn lại, lão béo ngã ập xuống đất, đã ch*t rồi. Sau lưng có lỗ nhỏ đang chảy máu.