Diệp Tịch Nhan cũng giật mình.
Không ngờ Hứa Vong Xuyên cũng đang ở đây.
Cô huýt sáo, ra hiệu Bì Bì đừng trở về, lập tức tìm chỗ ẩn nấp rồi mình che chở Tôn Á rút lui vào toa xe thứ hai.
Tiếng súng không ngừng, đám gà mái trong lồng bị doạ kêu ằng ặc. Cánh cửa giữa hai toa tàu mở ra.
Chỗ nối lắc lư có thể loáng thoáng thấy đá vụn trên đường ray.
Tiếng ủng da nặng nề vang lên như che đi tất cả tạp âm xung quanh, tiếng bước chân dần rõ ràng, mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi rỉ sét phả tới, có khi còn gay mũi hơn cả mùi zombie. Diệp Tịch Nhan và Tôn Á dựa sát vào nhau, đôi giày Martin màu đen chập chờn xuất hiện, mặt giày sáng loáng như miếng sành, dây giày buộc lỏng lẻo, có thể thấy người kia vừa mới đi giày, còn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ Nguy giải thích một hồi.
Người đàn ông ừm một tiếng, chẳng ngại ngần mà lao v*t đi như viên đạn, nghênh ngang phi ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Tiếng súng dần lắng lại.
Diệp Tịch Nhan cứng ngắc ngồi trên đất, không động đậy nổi, mãi lúc lâu mới kéo Tôn Á và hỏi: “Vừa rồi là zombie hay là…”
“Là người.”
Là người giết quá nhiều người.
Mùi máu tươi còn nồng hơn cả zombie, mỗi lỗ chân lông đều tràn ngập hơi thở ch*t chóc, lão đại của căn cứ bên sông hiếm khi lộ mặt, vì đa phần người gặp anh đều ch*t hết rồi.
Tôn Á không muốn nói nhiều, dặn dò Diệp Tịch Nhan ngồi chờ ở xó một lát, cố gằng đừng đối mặt với Hứa Vong Xuyên.
“Người kia sẽ không xuất hiện quá lâu, đừng sợ.”
Diệp Tịch Nhan đầy bụng nghi vấn nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu, thiên ngôn vạn ngữ ứ lên cổ rồi mắc kẹt ở đó.
Cô cho rằng mình sẽ giữ được bình tĩnh.
Dù sao cũng sắp quên cả mặt mũi người ta rồi. Cô cho rằng mình sẽ thoải mái ung dung.
Dù sao cũng không mưu cầu gì từ người ta nữa.
Cô nghĩ rằng… được rồi, cô lúc nào cũng tự cho là đúng.
Diệp Tịch Nhan cười giễu cợt, ánh mắt nhìn bóng lưng vạm vỡ kia dù hào phóng hơn hồi xưa, nhưng vẫn đắm chìm chẳng rõ nguyên do.
“Chị Y Y, anh trai đi đâu vậy? Vì sao không ở cùng chúng ta nữa?”
Cậu bé làn da tái nhợt, thất tha thất thểu từ trong toa xe thứ hai đuổi theo, mặt mũi rất giống Hứa Vong Xuyên nhưng ốm yếu và đầy vẻ khiếp sợ, hơi thiếu nam tính, nhưng đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Cậu bé nắm tay cô gái xinh đẹp, bối rối hỏi.
Tưởng Y Y sờ đầu cậu, xoay người dỗ dành: “Đừng sợ, anh Xuyên sẽ sớm quay lại tìm chúng ta, có phải tiếng nổ quá vang không, Tinh Niên mau bịt lỗ tai lại đi.”
Toa xe phía sau mở máy điều hoà. Rất ấm.
Đây chính là em trai Hứa Tinh Niên sức khoẻ kém mà Hứa Vong Xuyên đã kể. Mà người bên cạnh là Tưởng Y Y bạn gái của Tô Minh.
Một trong đôi uyên ương chạy trốn mà Triệu Quang Minh dẫn về.
Người phụ nữ mặc bộ dạ mỏng, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, váy đến mông dưới đôi chân dài thẳng tắp đẻ trần lộ ra vô số vết sẹo chẳng chịt. Trang điểm nhẹ nhàng, vừa trắng vừa đẹp, bộ dạng nhu thuận cúi đầu, nhỏ nhẹ mềm mại, như cây tóc tiên trôi nổi dưới đáy hồ, khoác lên người dáng vẻ hiền thê lương mẫu.
Không giống với bộ dạng ngang ngược của Trương Hiểu Thơ, Tưởng Y Y thật sự là “cô gái tốt”, căn bản không cần học thêm nghệ thuật trà xanh,chỉ cần nguy trang thành đoá bạch liên dịu hiền đã khiến đàn ông lún sâu không chống cự nổi.
Tôn Á liếc qua người phụ nữ kia, khoé miệng hơi chìm xuống. Tính cách tốt còn cảm thấy gay mắt.
Tình nguyện ngồi ở cửa toa xe cũng không nguyện ý dịch thêm nửa cái mông vào toa xe sau.
Diệp Tịch Nhan thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ngồi khoanh chân, mê mẩn nhìn màng nhện như vết đạn trên lớp kính thuỷ tinh —— Vì sao Tưởng Y Y lại ở cùng Hứa Tinh Niên và Hứa Vong Xuyên trong toa xe phía sau? Tô Minh đâu? Bọn họ không phải là bạn trai bạn gái sao? Tưởng Y Y và Hứa Vong Xuyên có quan hệ thế nào?
Vô số vấn đề nhảy nhót trong đầu cô.
Diệp Tịch Nhan nắm chặt tay áo lau khoé mắt, cười cợt. Quan tâm chuyện này làm gì?
Thật sự nhàm chán, cứ tự tìm phiền não.
Cô gái đã từng lặng lẽ nói với lòng mình phải tạm biệt anh, giờ từ biệt đi, đem tất cả những cơn sóng mãnh liệt trong tim ghép lại để nó bất động như tảng đá dưới gầm cầu.
Cứ như vậy đi.
Diệp Tịch Nhan tự nhủ.
Trạm tiếp theo, người nam ta bắc, mỗi người một nơi, cả đời chẳng qua lại với nhau. Đời trước chỉ là ả bị đàn ông gọi đến đuổi đi, như công cụ tiết dục, đời này cô đã là dị năng giả, không tìm hai mỹ nam hưởng phúc thì thực sự quá lãng phí với tài năng.
“Ngao Ngao—–ngao ngao u—-“ Tiếng kêu thảm của người kết thúc. Tiếng kêu thảm của chó vang lên.
Mắt Diệp Tịch Nhan chấn động, lảo đảo chạy ra, “Bì Bì” Cô gái quát khàn cả giọng, nước mắt tràn mi.
Bì Bì nằm bên chân Hứa Vong Xuyên lăn lộn, kêu rên thảm thiết, vừa lăn vừa lộn, vấn đề là chẳng bị thương chỗ nào.
Mẹ nó, chó ch*t.
Mới hơn nửa năm không gặp Hứa Vong Xuyên sao có thể cuống quýt đến dạng này, còn biết xấu hổ không vậy?
Diệp Tịch Nhan thở phào, bịt chặt chỗ bụng thịt đang co rút. Bốn phía đều là giặc cướp nổ đầu, máu văng khắp nơi.
Triệu Quang Minh ôm cơ thể Lão béo rên rỉ, nói là lẩu lạnh lão làm là ngon nhất thế giới, hiện tại ch*t rồi, ngày tháng sau này biết ăn ở đâu đây.
Khói mù dần tan đi dưới ánh mặt trời.
Bên trong gió xuân còn hơi lạnh thấu xương.
Hứa Vong Xuyên một đầu tóc trắng, ngồi xổm dưới đất xoa bụng Bì Bi.
Hình tượng của anh khác xa con người mà càng giống zombie hơn, màu da lúa mạch khoẻ mạnh giờ xám xịt âm u đầy tử khí, con mắt gần như bất động, mí mắt hầu như không chớp, tóc vừa trắng vừa cứng, so với mái tóc trắng khoẻ mạnh mềm dẻo của bác sĩ Nguy thì của anh giống y như đám cỏ tranh khô héo, toàn thân toát lên vẻ rệu rã khô cằn, trong đó còn cất chứa chút bi ai đơn độc.
Diệp Tịch Nhan thấy khó hiểu, vốn là một con người khoẻ mạnh chính trực, sao tận thế còn chưa hết đã đáng thương đến độ một đầu tóc bạc.
Cô không hề biết rằng.
Năm đó, Hứa Vong Xuyên đuổi theo quan tài của cô, chạy dọc dòng sông.
Lúc quan tài lật úp trong dòng nước, khát vọng sống của anh cũng như ngọn nến tắt lụi, bạc đầu chỉ sau một đêm.
Con người không phải còn thở là còn sống. Tim đã nguội thì người cũng ch*t theo.