Tiếng động cơ dần dần nhỏ lại, Cố Thành nhìn chiếc máy bay chậm rãi cất cánh, rồi quay sang Bạch Ôn Nhiên: "Không ngờ ba cũng đi theo."
Bạch Ôn Nhiên không đáp, ánh mắt vẫn dõi về phía Cố Uyên.
Cố Uyên đứng yên nhìn theo hướng máy bay biến mất, như một bức tượng không nhúc nhích. Cho đến khi bóng dáng chiếc máy bay hoàn toàn khuất hẳn, hắn vẫn không chịu rời mắt.
Bạch Ôn Nhiên khẽ gọi: "Tiểu Uyên, gió to quá, chúng ta về thôi."
Cố Uyên vẫn đứng bất động, vạt áo tung bay dữ dội trong gió, như thể có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Bạch Ôn Nhiên từ từ cụp mắt xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại, giọng mang theo sự giằng xé: "Đi thôi, Cố Thành."
Ngoài kia, gió mưa quất ầm ầm vào cửa sổ tàu. Chu Trì Ngư hoàn toàn không biết gì, đang cuộn mình trong tấm chăn ấm, ngủ say trong vòng tay ông Cố.
Chuyến đi này khá dài. Để giết thời gian, ông Cố đeo kính viễn thị, tùy ý mở một cuốn sách lịch sử mà đã lâu ông chưa đọc.
Bất ngờ, một chiếc thẻ đánh dấu sặc sỡ rơi ra. Ông cúi xuống nhặt, phát hiện trên đó là bức vẽ nguệch ngoạc của Chu Trì Ngư.
Ông Cố bật cười khe khẽ, không rõ đứa nhỏ này đã lén bỏ vào từ lúc nào.
Thời tiết hôm đó không tốt, máy bay thỉnh thoảng rung lắc. Trợ lý mang trà nóng đặt lên bàn, liếc nhìn cảnh hai ông cháu tựa vào nhau ngủ say, bèn mỉm cười: "Cố tổng, lần này ngài thật sự nghỉ hưu hẳn sao?"
"Ừ." Ông Cố ôm Chu Trì Ngư chặt hơn, khẽ nói: "Cả đời vất vả rồi, giờ tôi muốn làm những việc nhẹ nhàng một chút."
Nếu sau này Chu Trì Ngư có thể tự lập, ông định sang châu Âu sống, tìm một nơi núi non xanh biếc để dưỡng già.
Trợ lý gật đầu, nhìn kỹ gương mặt say ngủ của Chu Trì Ngư: "Lần này ngài sang Mỹ, Cố tiên sinh và Bạch phu nhân có đồng ý không?"
"Tôi không cần bọn họ đồng ý."
Nói đến đây, giọng ông Cố có chút giận. Ông vốn không tán thành cách làm cứng rắn của Bạch Ôn Nhiên, nhưng Cố Uyên dù sao cũng là con trai bà, ông khó lòng can thiệp nhiều.
"Tôi đưa cháu tôi sang Mỹ, đó là việc riêng của tôi."
Trợ lý lập tức dịu giọng: "Xin ngài bớt giận, có lẽ Bạch phu nhân sẽ sớm nghĩ thông."
"Chỉ mong là vậy."
Ông Cố khẽ vỗ vai Chu Trì Ngư, ngón tay dừng lại trên quầng thâm nhạt dưới mắt cậu.
Thực ra, ngay trong thời gian hôn mê ở bệnh viện, ông đã biết tình cảm Chu Trì Ngư dành cho Cố Uyên.
Thấy cậu day dứt và đau khổ như vậy, ông xót xa vô cùng.
"Haiz."
Nhìn dáng người gầy yếu trước mặt, thậm chí còn gầy hơn cả lúc đi Mỹ, sống lưng gầy guộc ấy khiến mắt ông cũng cay cay.
Từ rất nhiều năm trước, tình thương ông dành cho Chu Trì Ngư đã vượt qua quan hệ huyết thống rất nhiều.
Có thể nói, Chu Trì Ngư là đứa nhỏ đầu tiên do chính tay ông nuôi lớn.
"Người khác có thể tìm đủ cách để hạn chế Cố Uyên, vì dù sao đó cũng là con ruột họ. Nhưng nếu muốn làm hại tiểu Ngư, tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép."
Hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi khiến Chu Trì Ngư động đậy một chút, rồi lại vùi mặt sâu hơn vào khuỷu tay ông Cố, tiếp tục ngủ.
...
Buổi trưa hôm sau, gió bất ngờ trở nên oi bức, hàng lựu đỏ ven đường chỉ sau một đêm đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Mùa hạ đã đến.
Buổi chiều, Chu Trì Ngư dắt chiếc xe đạp màu lam dừng dưới bóng cây trong sân, cõng cặp chạy ào vào phòng.
Ông Cố đang tưới hoa, thấy mặt mũi Chu Trì Ngư lem luốc như vừa chui dưới đất lên thì nheo mắt quát: "Biết là con vào đại học, chứ không biết còn tưởng con đi đào đất đấy."
Chu Trì Ngư chẳng bận tâm, lấy tay áo lau vội trán: "Ông ơi, chẳng phải ông nói hôm nay chú Cố với dì Bạch tới thăm sao? Còn anh con thì sao, anh có tới không?"
Lần này sang Mỹ, Chu Trì Ngư sống cùng ông Cố ở ngọn núi Hải Đăng. Nơi này khá rộng, có vườn để ông trồng hoa cỏ, lại gần trường học của cậu.
"Họ đi rồi."
Ông Cố tránh ánh mắt đen láy của Chu Trì Ngư: "Tiểu Uyên không tới, nghe nói bận việc công ty."
Bốn tháng nay, Cố Uyên dành nhiều thời gian ở công ty gấp đôi ở nhà. Mỗi lần gọi video cho Chu Trì Ngư, bối cảnh đều là văn phòng. Tuy hắn luôn tỏ ra tinh thần ổn, nhưng chỉ cần nhìn những chi tiết nhỏ, Chu Trì Ngư vẫn nhận ra hắn rất mệt mỏi vì làm việc quá tải.
"Nhưng anh nói sẽ sang thăm con mà..."
Chu Trì Ngư cúi mặt, buồn bã ngồi xuống ghế: "Có phải dì Bạch ngăn cản không? Con với anh chỉ gặp một chút cũng đâu có gì."
Không thể phủ nhận, suy đoán của cậu khá chính xác.
Nhưng lần này Cố Uyên không đi được, thật ra không phải do Bạch Ôn Nhiên ngăn cản, mà vì trước ngày khởi hành, hắn đột ngột tái phát hội chứng ruột bị k*ch th*ch, thậm chí có chảy máu nhẹ ở dạ dày.
"Anh con bận lắm." Ông Cố mang một ly trà chanh đá tới trước mặt, bàn tay chai sần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu: "Đợi anh con có thời gian, sẽ đến thăm chúng ta."
Chu Trì Ngư mím môi, ôm ly trà chanh, lòng vẫn buồn.
Nếu không có ông bên cạnh, chắc chắn Cố Uyên sẽ không được phép sang Mỹ tìm cậu.
Cậu nhấp một ngụm trà chanh, vị chua gắt khiến tim cậu nhói đau.
Hơn một trăm hai mươi ngày qua, dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Nỗi nhớ của cậu giống như hoa lựu đỏ thẫm kia, cháy bỏng dai dẳng, ngấm tận xương cốt, cố chấp không chịu lụi tàn.
"Cái lễ hội âm nhạc của trường nghệ thuật, con vẫn luôn muốn đi đúng không?"
Ông Cố mỉm cười: "Nếu con chưa tìm được bạn đi cùng, ông sẽ đi với con."
"Ông đi?"
Chu Trì Ngư giả bộ chê bai, che tai ông Cố lại: "Tim ông yếu thế này, nếu không bịt tai thì đi mấy nơi âm nhạc náo động đó chắc sẽ chịu không nổi."
Ông Cố hơi nhướng mày: "Chưa chắc đâu."
Hoa lựu đỏ thẫm bị gió nóng hắt vào cửa kính, trong cầu thang vang lên tiếng bước chân lộc cộc.
Ánh mắt ông Cố dõi theo bóng Chu Trì Ngư, suy nghĩ của ông lại bị màu đỏ ngoài cửa sổ cuốn đi.
Sắc mặt Bạch Ôn Nhiên hôm nay không được tốt. Bà nói mấy tháng nay Cố Uyên gần như không ăn uống đàng hoàng, giống như một cỗ máy không cảm xúc, chỉ biết hoàn thành hiệu quả cao những nhiệm vụ mà Cố Thành cùng mọi người giao xuống, không ngơi nghỉ một giây, chỉ để mong có được sự chấp thuận của bà.
Lời nói của Cố Uyên vốn đã ít, nay còn ít hơn trước, hệt như hồi bốn tuổi bị bệnh nặng, đôi mắt đen nhánh chẳng còn ánh sáng, chỉ lơ lửng hờ hững.
Trước đây bà không kể cho ông Cố biết rằng sau khi họ rời đi, Cố Uyên đã quỳ bên giường, khẩn cầu bà suốt một hồi lâu, nhưng bà vẫn không nhượng bộ.
Trước lúc rời đi, ông còn hỏi Bạch Ôn Nhiên một câu: "Lúc tiểu Uyên bị bệnh nặng, con đã đi khắp chùa chiền để cầu nguyện. Nguyện ước khi đó, con còn nhớ không?"
Câu hỏi ấy khiến sắc mặt Bạch Ôn Nhiên thoáng sững lại.
...
Sau khi tắm rửa xong, Chu Trì Ngư mở video gọi cho Cố Uyên.
Theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của hắn, giờ này hẳn hắn đã tỉnh.
Trong lòng Chu Trì Ngư có một bụng thắc mắc muốn hỏi, tại sao Cố Uyên không sang Mỹ.
Rõ ràng cơ hội gặp mặt đã ít ỏi, chẳng lẽ hắn không còn yêu mình nữa?
Nhưng gọi mãi, điện thoại vẫn không kết nối được.
Chu Trì Ngư chống má, mặt ủ rũ, buồn bực vô cùng.
Mãi đến khuya, cậu mới nhận được tin nhắn từ Cố Uyên. Thế nhưng hắn cũng chẳng giải thích gì nhiều, chỉ nói dạo này rất bận, hẹn lúc khác sẽ gọi video.
Chu Trì Ngư lập tức tức giận, phồng má như cá nóc, thề sẽ chiến tranh lạnh với hắn 24 tiếng.
Yêu xa vốn đã chẳng dễ dàng, vậy mà Cố Uyên lại quá đáng đến thế.
Trong cơn giận, cậu bật dậy thu dọn hành lý, quyết tâm đi dự lễ hội âm nhạc cùng một "soái ca trẻ tuổi", để cho Cố Uyên phải ghen.
Hai ngày sau, Chu Trì Ngư cùng ông Cố và vài vệ sĩ lên đường đến bang California.
Ông Cố nói, tuy ông không nghe nổi mấy loại nhạc rock chát chúa, nhưng vẫn có thể đi dạo quanh đó với cậu.
Lễ hội âm nhạc hoành tráng vô cùng, âm thanh từ từng phím đàn, từng tiếng guitar vang lên như lửa, tràn đầy nhiệt huyết.
Hôm nay, Chu Trì Ngư ăn mặc rất sành điệu. Trên gò má còn dán hai hình logo màu hồng nhạt của ban nhạc mà cậu hâm mộ.
Tiếng trống dồn dập như gõ thẳng vào tim người nghe. Chu Trì Ngư chụp một tấm ảnh tự sướng tạo dáng trái tim, suýt chút nữa gửi cho Cố Uyên. Nhưng khi bấm vào ảnh đại diện của hắn, cậu lại tức tối phồng má rồi tắt điện thoại.
Xung quanh, fan hò hét phấn khích, giơ cao bảng đèn hồng đủ màu gọi tên thần tượng. Chỉ có Chu Trì Ngư buồn bã, chẳng thấy chút vui vẻ nào khi ở lễ hội âm nhạc cả.
Cố Uyên đến bây giờ vẫn chưa chịu gọi video cho cậu.
Lần đối thoại trước, Chu Trì Ngư cố tình chọc tức hắn, giả vờ nói mình sẽ hẹn một anh chàng đẹp trai đi lễ hội.
[ Đi xem lễ hội âm nhạc với soái ca trẻ tuổi à? ]
Trùng hợp làm sao, điện thoại cậu rung lên.
Chu Trì Ngư vội vàng cầm máy, nhắn lại ngay: "Đang ngồi trong lòng soái ca xem đây."
Trong lòng mang theo chút đắc ý, cậu hí hửng chờ phản ứng của Cố Uyên.
[ Ngồi trên đùi chàng trai đó à? ]
Chu Trì Ngư cau mày, nhắn lại: "Đúng."
Vừa mới gõ xong hai chữ, eo Chu Trì Ngư lập tức bị ai đó ôm chặt, còn chưa kịp kêu lên thì giọng nói quen thuộc đã bao lần xuất hiện trong mơ vang ngay bên tai cậu.
"Lần này là thật sự ngồi lên rồi."
Chu Trì Ngư sững người, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng kia.
Cố Uyên gầy đi rất nhiều, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh như nhịp điệu của âm nhạc, dần dần trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của cậu.
"Sao anh lại ở đây?"
Chu Trì Ngư lập tức nhào vào ngực Cố Uyên, vùi mặt vào chiếc cổ quen thuộc, hơi thở khẽ run run: "Anh không phải lén lén dì Bạch để trốn ra đây đấy chứ?"
"Không có." Cố Uyên siết chặt cánh tay, như muốn hòa cậu vào tận xương thịt: "Mẹ anh biết."
"Vậy bà đồng ý sao?"
Niềm vui gặp lại hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, hòa vào ánh sáng và âm nhạc sục sôi, đọng lại trên gương mặt Cố Uyên.
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, bổ sung: "Lần này, anh sẽ không rời đi nữa."
Ngay lúc nhóm nhạc chính bước ra, hàng vạn người bắt đầu hòa giọng hát vang.
Chu Trì Ngư không nghe rõ câu cuối cùng, bèn vội hỏi: "Anh nói gì?"
Môi Cố Uyên kề sát tai cậu, hơi thở nóng ấm phả ra từng nhịp: "Mẹ anh đã đồng ý để anh ở lại Mỹ."
Ánh đèn sân khấu huyền ảo đan xen, rọi xuống hai người. Chu Trì Ngư như con cá nhỏ sau bao ngày xa cách, cuối cùng cũng trở về tổ, khẽ nhắm mắt trong vòng tay siết chặt của Cố Uyên.
"Vì sao... vì sao dì Bạch lại đồng ý?"
"Bởi vì mẹ anh nói, đời này có thể gặp được bé cá mũm mĩm, chính là vận may lớn nhất của anh."
Cùng lúc đó, Bạch Ôn Nhiên ngồi trong thư phòng, trước mặt là tờ giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh viện vừa gửi tới.
Lần gần nhất bà để ý đến tình trạng tâm lý của Cố Uyên, đã là chuyện mười năm trước.
Thật ra, ngay cả bản thân bà cũng không biết rốt cuộc mình vướng bận điều gì.
Lời ông Cố đã khiến bà bừng tỉnh.
Chỉ cần con cái khỏe mạnh, vui vẻ thì như vậy đã là tốt nhất.
Nguyện vọng này, từng có lúc ngay cả bà cũng không dám mơ đến.
Tia laser rực sáng phá tan màn đêm, đan xen tạo thành những hình ảnh hoa lệ.
Chu Trì Ngư ngồi trên vai Cố Uyên, vung gậy phát sáng, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Con đường phía trước vẫn còn rất dài, những khó khăn và thử thách họ phải đối diện vẫn chưa biết trước.
Nhưng chỉ cần hai người được ở bên nhau thì chẳng có gì đáng sợ.
Điều quan trọng nhất là, cậu vẫn còn có ông nội.
Tác giả có lời muốn nói:
Phía sau vẫn sẽ có vài đoạn phiên ngoại về cuộc sống thường ngày, về hôn lễ của hai người và cả khi tiểu Ngư chính thức bước vào hôn nhân.
Hoàn chính văn!