Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 55

Bên đường, giọt nước phản chiếu ánh đèn lờ mờ. Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vài giọt mưa rơi lên mặt kính, tạo nên từng vòng gợn lăn tăn.

Chu Trì Ngư đang ngủ say. Có lẽ vì hôm qua quá mệt nên vừa đặt lưng xuống giường, dù định bụng sẽ trò chuyện thêm với Cố Uyên, cậu lại ngủ thiếp đi ngay khi đầu chạm gối.

Cố Uyên lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cậu trong bóng tối, dịu dàng đưa tay vuốt những lọn tóc xoăn rối sang hai bên trán.

Lúc ấy, hắn nghe thấy một tiếng nói mớ. Cúi sát tai đến gần môi Chu Trì Ngư, hắn cẩn thận lắng nghe.

"Đau..."

Chu Trì Ngư nhíu mày, nhẹ nhàng co chân lại.

Đôi mắt Cố Uyên thoáng chốc ngẩn ra, lập tức vén chăn lên kiểm tra vết thương mà Chu Trì Ngư giấu sau lớp áo ngủ.

Hắn lo Chu Trì Ngư khi tắm đã để vết thương dính nước.

Xung quanh ánh sáng mờ nhạt, Cố Uyên bật đèn pin lên kiểm tra kỹ. Thấy vết thương vừa đóng vảy không bị nhiễm trùng, hắn mới yên tâm.

Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên cảnh Chu Trì Ngư khóc – một cảm giác đau nhói lướt qua tim.

Mọi chuyện hôm nay, thật sự là lỗi của hắn.

Hắn hiểu rõ mọi mâu thuẫn đều bắt nguồn từ sự ích kỷ của bản thân. Chu Trì Ngư phản ứng như vậy là điều dễ hiểu. Hắn tưởng như đang nhún nhường, nhưng thực ra là đang lợi dụng tình cảm giữa hai người để ép Chu Trì Ngư nhượng bộ, để hắn có thể làm gì thì làm mà không sợ mất người ấy.

Hắn vẫn luôn nói rằng khi lớn lên sẽ bảo vệ Chu Trì Ngư, nhưng thật ra chưa từng thực hiện được trách nhiệm đó.

Hắn là kẻ cực kỳ ích kỷ.

"Xin lỗi." Cố Uyên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh ấy, thì thầm khẽ khàng.

...

Sáng hôm sau, Chu Trì Ngư tỉnh dậy thì thấy Cố Uyên đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.

"Anh ơi, anh có thể cho em mượn ít quần áo mặc không?"

Chu Trì Ngư chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, chạy vào bếp lục lọi: "Đồ em mang hơi mỏng, hôm nay trời lạnh quá."

Cố Uyên đang bày đồ ăn ra bàn, nghe vậy ngẩng đầu ngạc nhiên: "Rẽ trái là phòng để quần áo, em tự chọn đi."

"Dạ." Chu Trì Ngư lén nhìn Cố Uyên một cái rồi cắn một miếng bánh mì sữa, nhún nhảy bước chân chạy đi.

Cố Uyên dõi theo đôi chân dài trắng nõn ấy, khẽ thở dài rồi giúp cậu chuẩn bị một chén yến mạch với trái cây.

Chẳng mấy chốc, Chu Trì Ngư quay lại, mặc một chiếc áo bóng chày của Cố Uyên.

Thấy ống tay áo trống không, Cố Uyên liếc nhìn cẩn thận: "Lát nữa anh đưa em đi mua vài bộ quần áo."

Chu Trì Ngư cầm sandwich: "Được ạ. Nhân tiện mình ăn luôn ở trung tâm thương mại, lần trước em sang Mỹ, ông nội bận quá chẳng đưa em đi chơi gì cả."

"Ừ." Cố Uyên tiếp tục nhìn cậu: "Tóc em có phải dài quá rồi không?"

"Đúng rồi, em cần cắt tóc thôi." Chu Trì Ngư vung vẩy: "Mỗi lần tắm xong ngủ dậy, hôm sau tóc em nhìn chẳng ra gì cả."

Cố Uyên hỏi: "Muốn chải lại một chút không?"

"Được ạ." Chu Trì Ngư cười tươi rói: "Đợi em ăn xong sẽ chải."

Cố Uyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, dịu dàng gom tóc Chu Trì Ngư lại.

"Để anh giúp em chải."

"Dạ, cảm ơn anh." Chu Trì Ngư đói gần chết, vừa ôm chén yến mạch vừa hút lấy hút để: "Chải sơ sơ là được rồi."

"Ừ." Cố Uyên đặt tay lên trán cậu, các ngón tay luồn vào đỉnh đầu, từ từ chải đến tận ngọn tóc, từng động tác đều nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Ánh sáng ban mai bao phủ cả hai, sau khi xong xuôi, hắn cúi xuống chỉnh lại phần tóc mái hai bên trán cho Chu Trì Ngư: "Xong rồi. Hôm nay anh đưa em đi cắt tóc luôn nhé."

"Vâng." Chu Trì Ngư ăn sạch bát yến mạch: "Nghe anh hết."

...

Hai người lái xe 10 km đến trung tâm thương mại sầm uất gần nhất. Chu Trì Ngư thấy cái gì cũng mới mẻ, cứ kéo tay Cố Uyên đòi vào xem từng cửa hàng một, dù mấy thương hiệu ở đây đều là của trong nước, nhưng với cậu, mọi thứ vẫn rất thú vị.

"Làm phiền một chút, tôi muốn mấy bộ đồ vừa người cho em trai tôi mặc."

Cố Uyên nhẹ nhàng khoác vai Chu Trì Ngư: "Chọn kiểu dáng thoải mái một chút."

Nhân viên cửa hàng mỉm cười nhìn Chu Trì Ngư, chân thành khen: "Em trai anh dễ thương quá."

Chu Trì Ngư nghe hiểu được người ta khen mình, thoải mái nhận luôn: "Cảm ơn, em cũng thấy vậy."

Cố Uyên bật cười, đưa Chu Trì Ngư vào phòng chờ VIP. Nhân viên ở đây rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đẩy vào một xe quần áo phù hợp với phong cách của Chu Trì Ngư.

Lúc đó Chu Trì Ngư đang bận ăn đồ ngọt do cửa hàng chuẩn bị, cọ cọ vai Cố Uyên: "Anh, anh giúp em chọn đi."

Cố Uyên gật đầu, lần lượt cầm từng bộ ra xem xét, cuối cùng chọn bốn bộ phong cách trẻ trung, hiện đại đưa cho Chu Trì Ngư.

"Bánh kem hạt dẻ của chỗ này ngon thật!"

Chu Trì Ngư đặt đĩa bánh xuống, ghé sát Cố Uyên nói: "Em cũng thấy mấy bộ này hợp với mình. Em đi thử đây."

"Ừ." Cố Uyên nhẹ nhàng lau vết socola dính ở khóe miệng Chu Trì Ngư: "Đi đi."

Chu Trì Ngư cười tít mắt, theo nhân viên vào phòng thử đồ.

Cố Uyên là khách quen ở đây, nên nhân viên cũng thoải mái bắt chuyện: "Hai người là người yêu hả?"

Cố Uyên suy nghĩ thoáng qua, khẽ "ừ" một tiếng.

"Trời ơi, hai người thật sự rất xứng đôi đó." Nhân viên cảm thán: "Có thể đi làm mẫu ảnh luôn ấy chứ."

Cố Uyên nhấp một ngụm cà phê: "Sao mọi người lại nghĩ bọn tôi là người yêu?"

"Vì trong ánh mắt hai người có tình cảm."

Đúng lúc đó, Chu Trì Ngư mặc một bộ quần yếm màu nâu nhạt và áo khoác chạy ra: "Anh, em mặc bộ này đẹp không?"

Cố Uyên quay đầu nhìn, cảm giác tươi trẻ ngập tràn.

Bộ quần yếm rất hợp với Chu Trì Ngư, hai dây đeo khẽ đung đưa theo bước chân nhẹ nhàng, phối với áo sơ mi trắng kem và áo khoác lông cừu, trông vừa tinh nghịch lại hoạt bát.

"Đẹp lắm." Cố Uyên gác tay lên đầu gối, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng: "Còn đẹp hơn cả người mẫu mặc."

"Thế thì tốt quá." Được khen, Chu Trì Ngư vui vẻ nhướng mày, thử thêm vài bộ khác và cũng thấy ưng ý.

Sau khi mua sắm xong, hai người đi ăn rồi ghé tiệm cắt tóc nổi tiếng. Chu Trì Ngư không yêu cầu nhiều, chỉ cần cắt gọn gàng một chút là được. Chủ tiệm chuyên phục vụ các cậu trai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thấy kiểu tóc của Chu Trì Ngư thì rất tự tin, thậm chí còn muốn tạo kiểu giống Lý Tiểu Long thời trẻ cho cậu.

Chu Trì Ngư có chút xiêu lòng vì sự thuyết phục, nhưng lại sợ bị "fail", lập tức ngẩng đôi mắt tròn xoe nhìn Cố Uyên để hỏi ý.

"Em để kiểu nào cũng đẹp. Cứ làm theo ý em."

Được động viên, Chu Trì Ngư quyết tâm: "Vậy thử kiểu đó đi."

Lúc cắt tóc, Chu Trì Ngư khá căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhăn mũi, có lúc còn nghiêng đầu đánh giá hai bên tóc. Cố Uyên nhìn cậu nắm chặt vạt áo, không kìm được mà khẽ mỉm cười.

Y như hồi còn bé.

Trên đường về, Chu Trì Ngư soi gương cẩn thận nhìn kiểu tóc mới, thấy rất hài lòng. Vô tình ánh mắt chạm vào ánh nhìn từ phía sau của Cố Uyên, trong mắt cậu thoáng chút bối rối, ngượng ngùng.

Chết rồi! Bộ dạng tự luyến của mình bị Cố Uyên bắt gặp rồi!

Cuối cùng, sau cả tiếng đồng hồ, mọi chuyện cũng xong xuôi.

Chu Trì Ngư đứng trước gương, bên tai là những lời tán thưởng từ chủ tiệm và các khách hàng khác. Họ nói cậu còn đẹp trai hơn cả Leonardo trong phim 《Titanic》. Dù lời khen có thật hay không, lòng hư vinh của cậu cũng được thỏa mãn tối đa, đôi mắt cười híp lại thành một đường cong.

Cố Uyên lúc này bước đến từ phía sau, yên lặng đứng cạnh cậu. Chu Trì Ngư xoay người lại, chống tay lên eo, nháy mắt với Cố Uyên: "Giờ em đẹp trai hơn hay Leonardo đẹp trai hơn?"

Trong gương phản chiếu gương mặt hơi sững sờ của Cố Uyên. Hắn khẽ cười, cúi người hôn nhẹ lên mắt Chu Trì Ngư: "Em đẹp trai hơn."

Bình Luận (0)
Comment