Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 56

Chu Trì Ngư bỗng chốc mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của Cố Uyên đã kết thúc từ lúc nào.

Lông mi còn ươn ướt dính lại vì ngỡ ngàng, cậu im lặng nhìn Cố Uyên, dường như đang chờ một lời giải thích. Thế nhưng Cố Uyên lại mang dáng vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra, hoàn toàn không giống người vừa làm chuyện gì mờ ám.

"Chúc hai người hạnh phúc nhé."

Chủ tiệm làm tóc rõ ràng đã thấy cảnh thân mật giữa hai người, nhìn vành tai đỏ ửng của Chu Trì Ngư rồi trêu chọc: "Bé đáng yêu quá chừng, giống như búp bê Tây phương vậy."

Chu Trì Ngư đưa tay lên, cứng ngắc lau nhẹ khóe môi mình, mãi mới lắp bắp được một câu: "Đi thôi."

Điểm tiếp theo của hai người là trung tâm nghiên cứu sinh học, nơi Cố Uyên thường xuyên điều trị. Chu Trì Ngư ngồi không được tự nhiên ở ghế phụ, trong đầu cứ nghĩ mãi đến nụ hôn vừa rồi, mặt nóng ran lên.

Nụ hôn đó... hình như không giống với nụ hôn cưỡng ép tối hôm qua.

Nụ hôn hôm nay giống như là... đang tán tỉnh vậy.

Cậu liếc nhìn "thủ phạm" bên cạnh, rồi ho nhẹ một tiếng: "Lần sau đừng có mà tuỳ tiện động vào em."

Lời vừa nói ra, cậu lập tức im bặt, nét mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Tại sao lại có cảm giác như đang làm nũng với Cố Uyên vậy?

Cố Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt ánh lên một nụ cười nhẹ: "Tối nay muốn ăn gì?"

"Tối hả? Tất nhiên là em muốn ăn đồ ăn Mỹ chính hiệu rồi." Chu Trì Ngư lập tức bị lôi kéo sự chú ý, hoàn toàn quên mất chuyện ban nãy Cố Uyên chẳng thèm trả lời lời cảnh cáo của mình.

"Gần chung cư có một quán thịt nướng Mỹ nổi tiếng, em có hứng không?" Cố Uyên đạp phanh nhẹ nhàng dừng xe, rồi dùng ngón tay khẽ móc lấy cổ tay Chu Trì Ngư: "Nghe nói đánh giá rất cao, chắc chắn em sẽ thích."

"Được đó." Mắt Chu Trì Ngư sáng rỡ, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sắp được ăn ngon: "Tối nay tụi mình vừa đi dạo phố vừa ăn nhé."

"Không thành vấn đề."

Cố Uyên giơ tay chỉnh tóc mái bên tai cho Chu Trì Ngư, tâm trạng cũng dần vui lên theo sự phấn khởi của đối phương.

"Cắt tóc xong rồi, giờ không còn là cún con xù lông nữa."

"Anh mới là cún ấy." Chu Trì Ngư tự luyến mà vuốt lại kiểu tóc mới của mình: "Đây là vẻ đẹp kiểu rách rưới, rất thời thượng, rất "Leo" luôn."

"Đúng vậy đấy." Cố Uyên khẽ nhướng mày, khởi động xe: "Hy vọng ba mẹ anh nhìn thấy kiểu tóc mới của em có thể nhận ra em."

"Ủa? Em thay đổi dữ vậy luôn à?"

Nửa tiếng sau, Chu Trì Ngư và Cố Uyên đến phòng thí nghiệm.

Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành đã biết trước kết quả thí nghiệm, may mắn là không có gì nguy hiểm, chỉ là mẫu DNA bị nhiễm, còn cơ thể Cố Uyên thì rất khoẻ mạnh.

"Tiểu Uyên."

Bạch Ôn Nhiên vừa định báo tin tốt lành thì bất chợt thấy thiếu niên đi sau Cố Uyên: "Vị này là?"

"Tiểu Ngư?" Cố Thành bất ngờ cười rạng rỡ: "Sao con lại sang Mỹ vậy?"

Bị Cố Thành nhận ra ngay lập tức, Chu Trì Ngư rất tự hào, chạy đến ôm lấy cánh tay ông rồi làm nũng: "Lần này con sang Mỹ là để ở bên anh Uyên đợi kết quả. Ai ngờ tối qua anh ấy ngủ như chết, không thèm bắt máy của con, suýt nữa con phải tìm tới hai người nhờ giúp đỡ luôn đó."

Cố Thành xoa đầu Chu Trì Ngư, xúc động nói: "Vẫn là con là người hiểu và thương tiểu Uyên nhất."

"Tất nhiên rồi." Chu Trì Ngư cười rạng rỡ với Bạch Ôn Nhiên, rồi quay lại đứng sát bên Cố Uyên: "Chúng con là người một nhà mà."

Bác sĩ điều trị chính của Cố Uyên đã lâu không gặp Chu Trì Ngư, thấy cậu lớn lên cao như vậy thì nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Ngư mang dòng máu của nước nào thế? Mấy năm nay càng ngày càng đẹp trai đó."

"Bà ngoại con là người bang Georgia. Ông ngoại là con lai Trung Quốc và Áo." Chu Trì Ngư vừa trả lời vừa cầm một quyển bệnh án trên bàn lên xem rất nghiêm túc.

"Thì ra là vậy." Bác sĩ Imie nhìn chằm chằm quyển bệnh án trong tay cậu rồi tiếp tục báo cáo tình trạng sức khoẻ của Cố Uyên với mọi người. Ông đề nghị nhân cơ hội này nên làm một cuộc kiểm tra tổng quát cho Cố Uyên.

"Con nghĩ vẫn nên làm kiểm tra tổng thể một lần thì hơn." Chu Trì Ngư ngẩng đầu nhìn Cố Uyên, ánh mắt lo lắng: "Lúc đó con mới yên tâm được."

Cố Uyên nhìn cậu chăm chú, môi khẽ cong lên: "Ừ."

Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành nhìn nhau, vẻ mặt thoáng chút bất ngờ.

Kiểm tra sức khỏe tổng quát khác với kiểm tra thông thường, có rất nhiều hạng mục, ngoài việc cần kiểm tra tình trạng cấy ghép phổi và hiệu quả của liệu pháp gen thì cũng đòi hỏi Cố Uyên phải tích cực phối hợp mới có thể hoàn tất. Điều quan trọng là, những phương pháp kiểm tra này thường gây đau, nên mấy năm nay Cố Uyên mới chỉ làm một lần.

"Vậy tức là đồng ý rồi sao?" Bác sĩ điều trị chính cũng tỏ ra bất ngờ. Ba năm trước, khi làm kiểm tra sức khỏe tổng quát, dù khả năng chịu đau rất tốt nhưng Cố Uyên suýt nữa đã bỏ cuộc điều trị.

"Ừ." Cố Uyên lấy lại bệnh án từ tay Chu Trì Ngư: "Xem ra tôi phải ở lại Mỹ thêm vài ngày nữa rồi."

"Em cũng có thể ở lại mà!" Chu Trì Ngư cười tươi rói, vội vàng đảm bảo: "Em là học sinh giỏi toàn diện, thầy cô chắc chắn sẽ đồng ý."

"Tiểu Ngư giỏi quá." Giọng khen dịu dàng của Cố Uyên vang bên tai Chu Trì Ngư, khiến cậu theo phản xạ né tránh ánh mắt đối diện, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình.

Thật ra... cũng không cần phải khen như vậy. Nghe cứ như đang dỗ con nít đó.

Bạch Ôn Nhiên thấy hai đứa tình cảm tốt đẹp như thế, trong lòng cũng thấy cảm động. Nếu Cố Uyên đã đồng ý, bà lập tức bắt tay vào chuẩn bị để phòng thí nghiệm sẵn sàng cho đợt kiểm tra sức khỏe tổng thể sắp tới.

Cố Uyên trả lại bệnh án cho bác sĩ, rồi kéo tay Chu Trì Ngư: "Ba mẹ, tụi con đi trước nhé. Tối nay con muốn dẫn tiểu Ngư ra ngoài chơi một chút."

Cố Thành giữ họ lại: "Tiểu Ngư hiếm khi qua Mỹ, tối nay về nhà ăn cơm đã."

Nghe vậy, Cố Uyên quay sang nhìn Chu Trì Ngư, như thể muốn hỏi ý cậu.

"Vậy cũng được ạ. Vậy mai tụi con đi ăn thịt nướng sau."

Chu Trì Ngư từ nhỏ đã biết cách làm người lớn vui lòng. Thấy lịch trình thay đổi, cậu lập tức chạy đến bên Cố Thành, thân mật khoác tay ông: "Chú Cố, mấy hôm không gặp, trông chú lại càng phong độ đấy ạ."

Cố Thành nghe Chu Trì Ngư nịnh nhiều lần rồi nên không tin hoàn toàn nữa, nhưng vẫn vui vẻ. Nhìn kiểu tóc mới của cậu, ông hỏi: "Tiểu Ngư sao lại cắt tóc kiểu này?"

Chu Trì Ngư chớp chớp mắt: "Cháu bắt chước Leonardo đó ạ."

Cố Thành ngẩn người, quay sang hỏi Bạch Ôn Nhiên: "Em thấy giống không?"

Bạch Ôn Nhiên cười mỉm: "Không giống."

"Aiii, nhưng anh con nói giống mà." Chu Trì Ngư giả bộ than thở.

Bốn người cùng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Chu Trì Ngư cố tình than thở một câu vang cả hành lang: "Xem ra chỉ có anh mới hiểu con."

Một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng vang lên: "Là do anh chiều em đấy."

...

Bữa tối hôm đó, Cố Thành rất coi trọng, ông sắp xếp đầu bếp chính nấu toàn món sở trường. Tất nhiên Chu Trì Ngư ăn uống rất vui vẻ, đến cuối bữa thì no căng, nằm trên ghế dài ngoài sân nhỏ, mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đầy sao.

Cố Uyên bưng ly nước trái cây tiêu thực đi đến: "Uống một chút đi, đừng để khó tiêu."

"Cảm ơn anh." Chu Trì Ngư chu môi, không có ý định tự giơ tay ra, rõ ràng là muốn Cố Uyên hầu hạ.

Ánh mắt đen nhánh của Cố Uyên ánh lên nét yêu chiều, đột nhiên hắn cảm thấy chuyện tỏ tình hôm đó chưa chắc đã là điều tồi tệ. Ít ra thì bây giờ, ở bên nhau họ cũng tự nhiên hơn nhiều.

Hắn lấy ống hút ra, c*m v** ly rồi dùng ngón tay dài thon đưa cốc nước đến bên môi Chu Trì Ngư: "Bé thiếu gia, mời uống nước trái cây."

Chu Trì Ngư vui vẻ cười, hớp mấy ngụm: "Chua ghê nha."

"Bên trong có nhiều sơn trà mà, không chua mới lạ." Cố Uyên kiên nhẫn, tiếp tục cúi người đưa ly nước lại: "Uống thêm vài ngụm nữa."

"Không muốn uống nữa... trừ khi..." Chu Trì Ngư lẩm bẩm: "Anh cho thêm đường cho em đi."

Cố Uyên cười như không cười: "Không thành vấn đề."

Ly nước trái cây đã thêm đường được mang đến rất nhanh. Cố Uyên phục vụ một cách chu đáo, lại một lần nữa đưa đến bên môi Chu Trì Ngư: "Bé thiếu gia tiểu Ngư, thử xem nào?"

Dù vẫn thấy chưa đủ ngọt, nhưng Chu Trì Ngư cũng không dám đòi hỏi quá đáng, đành hào phóng uống nửa ly rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Uyên uống phần còn lại của ly nước, rồi thuận thế ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, thoải mái ngả người và chăm chú nhìn Chu Trì Ngư.

Mùa này, trong không khí vẫn còn đôi chút oi bức, nhất là ở những nơi có nhiều cây xanh rậm rạp.

Chu Trì Ngư cau mày, đưa tay xua đi mấy con côn trùng phiền toái trước mặt. Trong lúc vô thức mở mắt, ánh nhìn của cậu bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm của Cố Uyên.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, có một luồng cảm giác lạ lùng như dòng điện len lỏi từ lưng Chu Trì Ngư lan dần ra trước ngực.

Cậu khẽ nuốt nước bọt, lặng lẽ quay mặt đi. Nhưng đầu ngón tay khẽ run của cậu đã vô tình để lộ tâm trạng lúc này.

Cố Uyên mỉm cười, ánh mắt nóng rực chăm chú dừng lại ở đôi tay đang nhẹ nhàng lắc lư trên thành ghế dài của Chu Trì Ngư.

Tay của Chu Trì Ngư thật đẹp, các khớp xương mảnh dẻ, lòng bàn tay hơi đỏ khỏe mạnh như được phủ bởi cánh hoa anh đào lấp lánh sương sớm, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Sau một thoáng do dự, Cố Uyên nhẹ nhàng nắm lấy những đầu ngón tay mảnh khảnh ấy. Khi Chu Trì Ngư hoảng hốt nhìn sang, trong ánh mắt của Cố Uyên càng dâng trào tình cảm nồng nàn, sâu đậm hơn bao giờ hết.

Hắn cúi người xuống, nâng bàn tay ấy lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment