Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 60

"Anh ơi..."

Chu Trì Ngư không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào cho đúng.

Cảnh tượng vừa rồi khiến cậu bất ngờ và vui sướng, lại còn nằm ngoài dự đoán.

Cậu nhẹ nhàng tháo kính thực tế ảo xuống, nhìn về phía Cố Uyên: "Sao anh lại giỏi đến như vậy?"

Cố Uyên cũng nhìn chằm chằm Chu Trì Ngư, ánh mắt dịu dàng: "Vậy bé cưng có thích không?"

Đôi mắt Chu Trì Ngư bỗng thấy nóng lên, cậu cúi đầu cười nhẹ: "Tất nhiên là thích rồi."

"Ừm? Vậy là bé cưng cũng đã ngầm đồng ý cho anh gọi thế rồi nhé."

Cố Uyên xoa nhẹ đầu Chu Trì Ngư: "Em thích là được rồi."

Hắn nhấn lệnh, thế giới nhỏ vừa được tạo ra lại hiện trên màn hình, hai cậu bé dựa vào nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa và ước nguyện.

"Anh à..." Chu Trì Ngư khẽ nắm lấy cổ tay Cố Uyên, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.

Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Từ khi biết sự thật rằng Cố Uyên đã cứu mình năm đó, đầu óc cậu lúc nào cũng rối tung cả lên.

Thậm chí đã từng nghĩ, có khi mình nên dùng cả cuộc đời để đền đáp... nhưng lại thấy như thế không công bằng với Cố Uyên.

Cậu muốn nếu thật sự yêu thì phải là yêu chân thành, không xen lẫn một chút áy náy hay bù đắp nào.

"Em sao vậy?" Cố Uyên dường như đoán được cảm xúc của cậu, nói nhỏ: "Mấy người học tự nhiên thích tạo ra vài bất ngờ, xem ra lần này có tác dụng."

"Tất nhiên là có tác dụng rồi." Chu Trì Ngư cười ngốc nghếch: "Em thấy bất ngờ này đặc biệt lãng mạn."

"Thẳng thắn dữ vậy sao?" Giọng Cố Uyên pha chút bất ngờ: "Vậy có phần thưởng không?"

"Phần thưởng á?" Chu Trì Ngư thoáng sững người, rồi lại ngẩng lên nhìn vào đôi mắt không hề che giấu tình cảm của Cố Uyên. Lời định nói bỗng nghẹn lại: "Anh muốn quà gì? Em có thể tặng anh mà."

"Không cần quà đâu."

Cố Uyên ngồi thẳng lên, tay vẫn gõ bàn phím: "Anh muốn một thứ khác."

"Khác gì cơ?" Chu Trì Ngư hỏi.

Cố Uyên nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Chu Trì Ngư trên màn hình, định nói gì đó nhưng lại thôi: "Thôi bỏ đi."

Chu Trì Ngư gãi đầu, đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Uyên do dự như vậy.

"Anh ơi?"

"Anh à?"

Cậu rướn người lại gần, chọc chọc vai Cố Uyên: "Chỉ cần là thứ em có thể cho, em nhất định sẽ cho anh."

"Thật chứ?" Cố Uyên nghiêng đầu, giọng nói nhẹ bẫng: "Thứ anh muốn nhất, em chắc là em biết."

Hai mắt Chu Trì Ngư bỗng tối lại, trong đáy mắt thoáng hiện sự bối rối.

Cậu thật sự biết, Cố Uyên muốn gì nhất.

"Có muốn ăn cơm không?" Juan gọi cả nhóm: "Tôi nghĩ mọi người cần thư giãn một chút rồi."

Cuộc thi trong hội lần này chủ yếu mang tính giải trí nên không quá nghiêm túc. Là hội trưởng, Juan đã chuẩn bị bữa tối rất đầy đủ cho mọi người.

"Uyên! Dẫn theo bảo bối nhỏ của cậu đến ăn đi!"

Archer thì vui vẻ hết nấc, dù thất bại trong chuyện tình cảm nhưng tâm trạng không hề bị ảnh hưởng: "Tôi có một thứ rất hay muốn cho mọi người xem!"

Đó là một thiết bị phát hiện nói dối mà Archer mới sáng chế, đã xin bản quyền riêng và có thể kiểm tra xem người ta có nói dối không.

"Máy phát hiện nói dối của tôi xịn lắm nha!"

Archer tự khen mình: "Tôi từng nói ý tưởng này với Uyên, cậu ấy rất thích và còn đầu tư luôn!"

Chu Trì Ngư đang đeo bao tay ăn burger, nghe vậy thì quay sang hỏi: "Anh ơi, máy nói dối đó thật sự lợi hại vậy sao?"

"Ừ." Cố Uyên đơn giản giải thích: "Nó hoạt động bằng cách theo dõi sự thay đổi nồng độ oxy trong máu não, xác định các vùng liên quan đến việc nói dối như vùng trán, rồi truyền số liệu về để phân tích xem người đó có đang nói dối không. Thiết bị cũng rất tinh vi, vượt trội hơn nhiều so với mấy máy của cơ quan điều tra."

Chu Trì Ngư chớp mắt: "Vậy nên anh đầu tư?"

"Ừ." Cố Uyên mỉm cười nhìn một vòng nước sốt nhỏ bên mép Chu Trì Ngư: "Bên miệng em dính tương kìa."

"Á á..." Chu Trì Ngư kêu khẽ, từ tốn tháo bao tay dùng một lần ra nhưng Cố Uyên đã nhanh tay hơn, giúp cậu lau sạch tay rồi.

"Các cậu muốn thử không?" Archer quay sang mọi người mời gọi: "Chúng ta có thể làm một trận thi đấu nho nhỏ, đeo máy phát hiện nói dối vào, ai giữ nhịp tim ổn định nhất sẽ là người chiến thắng."

"Có phần thưởng không?" Chu Trì Ngư hỏi ngay.

Archer chớp mắt: "Phần thưởng do Cố Uyên tài trợ."

"Sao lại thế được?" Chu Trì Ngư lập tức bênh người nhà: "Nếu anh tôi thắng thì chẳng phải là tự thưởng cho mình à?"

Archer do dự một chút: "Vậy thì phần thưởng để tôi tự lo cũng được."

"Vậy mới hợp lý chứ." Chu Trì Ngư hài lòng cười, rồi nghiêng đầu nói nhỏ với Cố Uyên: "Anh, nhất định phải tham gia nha, bắt Archer phải "móc hầu bao" nhiều nhiều!"

"Ừm." Giọng Cố Uyên dịu dàng kỳ lạ: "Còn em thì sao? Muốn thử không?"

"Em thì lúc nào chả được." Chu Trì Ngư ngây thơ đáp: "Chỉ cần không nói dối là được chứ gì."

Cố Uyên cười như hiểu rất rõ: "Vậy chắc em chưa hiểu rõ đám người này đâu."

Người đầu tiên thử là Juan. Archer là người đặt câu hỏi đầu tiên: "Cậu có hôn hội trưởng CLB bóng chuyền cách đây hai ngày không?"

Juan từ lâu đã thầm mến hội trưởng, gần đây vừa cưa đổ được người ta. Cậu ta nhướng mày đáp: "Ừ."

Một cô gái mặc áo lông trắng tiếp lời: "Vậy ai tốt hơn? Anh ấy hay bạn trai cũ của cậu?"

Juan vừa định trả lời thì nhịp tim đột ngột dao động mạnh: "Bạn trai hiện tại."

Ngay lập tức, máy phát hiện nói dối kêu "Tít tít tít".

Juan che mặt bật cười: "Được rồi... là bạn trai cũ. Thật ra hai tụi tôi bên nhau tình cảm dữ dội hơn."

Chu Trì Ngư bị mấy câu hỏi táo bạo này làm cho choáng váng, cậu nhẹ nhàng chạm vào tay áo Cố Uyên: "Mấy câu hỏi này... táo bạo vậy luôn sao?"

"Ừ." Cố Uyên bình tĩnh cười: "Còn dám thử không?"

"Dám chứ!" Chu Trì Ngư mạnh miệng đáp: "Em có gì đâu phải giấu mọi người."

Sau khi Juan thất bại, các thành viên khác lần lượt thử trò này. Chu Trì Ngư lần đầu được chứng kiến sức "công phá" của trò phát hiện nói dối.

Là một học sinh ngây thơ đúng nghĩa, Chu Trì Ngư vừa ngượng ngùng vừa cúi đầu, im lặng nghe mọi người bàn chuyện yêu đương và những kỹ xảo... rất người lớn.

"Bọn họ... dạy giới tính sớm dữ vậy sao?"

Lên cấp ba là đã...

Chu Trì Ngư hoàn toàn không dám nhìn thẳng Cố Uyên nữa. Hóa ra mấy tình tiết trong phim Mỹ không phải hư cấu, mà đời thật còn "bạo" hơn.

"Bảo bối nhỏ, em có muốn thử không?"

Bị gọi tên bất ngờ, Chu Trì Ngư giật mình làm rớt luôn xiên thịt nướng trên tay. Cậu như một bé hải cẩu lúng túng nhìn Cố Uyên: "Anh, hay là anh thử trước đi."

Cố Uyên bật cười: "Thật ra anh không định tham gia."

"Hả?" Chu Trì Ngư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Archer đeo thiết bị giám sát vào người. Archer là người tò mò nhất về Chu Trì Ngư nên đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi.

"Bảo bối nhỏ, em có nụ hôn đầu vào năm mấy tuổi vậy?"

Chu Trì Ngư nắm chặt đũa, đầu ngón tay trắng bệch: "Gần đây thôi."

"Gần đây?" Archer không tin nổi: "Người đó là Cố Uyên hả?"

Chu Trì Ngư đỏ bừng đến tận mang tai, lí nhí đáp: "Ừm..."

Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Archer nhìn sang Cố Uyên: "Chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã sao?"

"Đúng vậy." Cố Uyên bình thản trả lời: "Tụi tôi là kiểu tình cảm trong sáng."

Archer lắc đầu: "Tôi không hiểu, chẳng lẽ cậu lại không động lòng với bảo bối nhỏ, đến mức thậm chí còn chưa từng..."

Câu nói tiếp theo, Archer không dám nói nốt, nhưng một nam sinh khác lại không ngại thẳng thắn: "Các cậu từng... làm chuyện đó chưa?"

Chu Trì Ngư lập tức đơ người, ánh mắt như muốn trốn tránh: "Đương nhiên là chưa."

"A!" Cả nhóm lại một lần nữa tròn mắt ngạc nhiên. Sau màn thi đấu phát hiện nói dối vừa rồi, mọi người đều đã thấy rõ hai người dịu dàng ngọt ngào với nhau đến mức nào. Giờ nghe bảo chưa từng thân mật thì lại cảm thấy lạ.

"Bọn tôi vẫn chưa chính thức ở bên nhau." Cố Uyên cố gắng dùng từ ngữ mọi người dễ hiểu để giải thích: "Ở đất nước chúng tôi, tình yêu thường kín đáo, nhẹ nhàng. Giống như một tác giả nổi tiếng từng viết: Khi gặp một người mình thích, dù có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ trở nên thật nhỏ bé, thậm chí là thấp đến tận bụi đất. Nhưng chỉ cần mỗi ngày được thấy người mình thích, trong lòng đã cảm thấy hạnh phúc, và từ bụi đất ấy cũng có thể nở ra một đóa hoa."

Chu Trì Ngư ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Cố Uyên, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Những lời này vừa là sự chân thành của nhà văn kia, vừa là những cảm xúc chân thật mà Cố Uyên đã giữ trong lòng suốt thời gian dài âm thầm yêu cậu.

"Chắc đây là sự kín đáo rất đặc trưng của người phương Đông bọn cậu." Archer dường như cũng bắt đầu hiểu được tình cảm mà Cố Uyên dành cho Chu Trì Ngư. 

"Bảo bối nhỏ, vậy em có thích Cố Uyên không?"

Câu hỏi này như đâm thẳng vào trái tim Chu Trì Ngư. Cậu rối rắm, ngay cả nhịp thở cũng trở nên gấp gáp. Archer hỏi cậu "thích" ở đây là tình cảm anh em hay là tình yêu, cậu không rõ. Chu Trì Ngư nhìn chằm chằm vào máy phát hiện nói dối, lo sợ câu trả lời của mình sẽ làm Cố Uyên tổn thương. Nếu cậu trả lời là "thích" nhưng máy lại kêu vì cậu không chắc chắn về cảm xúc, thì phải làm sao? Liệu có bị hiểu lầm là đang nói dối?

"Tôi... vẫn chưa nghĩ rõ nữa." Cậu khẽ đáp, cảm thấy tránh né câu hỏi có lẽ là lựa chọn an toàn nhất lúc này.

Với câu trả lời đó, Cố Uyên dường như cũng không bất ngờ, như thể đã lường trước được. Nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ cô đơn rõ rệt.

"Được rồi." Cố Uyên định tháo thiết bị phát hiện nói dối giúp Chu Trì Ngư, nhưng Archer ngăn lại: "Khoan đã, bảo bối nhỏ có thể sẽ thắng đó? Hỏi thêm vài câu nữa xem sao?"

Chu Trì Ngư nhìn vào mắt Cố Uyên, môi khẽ mấp máy: "Anh..."

"Người khiến cậu rung động sẽ có dáng vẻ thế nào?" Archer chống cằm hỏi: "Có thể mô tả hình mẫu lý tưởng của cậu không?"

"Hình mẫu lý tưởng à?" Chu Trì Ngư liếc nhìn bông hoa hồng đã héo trên bàn, còn trong ánh mắt cậu là Cố Uyên – người đang chăm chú lặng lẽ nhìn mình.

Lần này, suy nghĩ của cậu không còn quá hỗn loạn. Trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực dường như đã cho cậu câu trả lời rõ ràng.

"Tôi thích kiểu người như anh Cố Uyên."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía máy phát hiện nói dối.

Máy hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ tín hiệu nào vang lên.

Bình Luận (0)
Comment