Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 61

Phía sau cổ Cố Uyên đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, mãi đến khi bị ánh mắt chăm chú của Chu Trì Ngư nhìn vào, hắn mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhẹ nhàng cúi đầu.

Vậy ra hắn thật sự là hình mẫu lý tưởng của Chu Trì Ngư?

Hay là chính hắn đã ảnh hưởng đến cách cậu định nghĩa hình mẫu lý tưởng?

Nhưng cho dù là thế, Chu Trì Ngư vẫn không yêu hắn.

Mà như vậy cũng đúng thôi. Vì đây chỉ là một kiểu "loại hình". Mà dưới cái gọi là "loại hình" ấy, có vô số người phù hợp. Để thật sự tìm được người bạn đời duy nhất trong đời, không chỉ dựa vào hình mẫu mà còn cần có "cảm xúc".

Hắn luôn cảm thấy "cảm xúc" là một điều kỳ diệu.

"Bảo bối nhỏ không nói sai."

Archer cảm thấy kỳ lạ: "Nếu Cố Uyên là hình mẫu lý tưởng của em, vậy tại sao em không đồng ý để cậu ấy theo đuổi?"

Chu Trì Ngư ngẩn người. Cố Uyên chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người.

"Anh ấy không chỉ dịu dàng, chu đáo, biết quan tâm người khác, mà còn học hành giỏi giang, quan trọng là ngoại hình cũng rất đỉnh nữa. Ai mà không thích được chứ?"

Archer hơi nhướng mày: "Anh ấy là "anh cậu" á?"

Vừa rồi Chu Trì Ngư dùng từ "big brother" để nói về Cố Uyên – trong tiếng Anh khẩu ngữ có nghĩa là anh trai ruột.

Chưa kịp để Chu Trì Ngư phản ứng, những người xung quanh đã đồng loạt tròn mắt: "Ủa? Hai người là anh em họ à?"

"Chuyện này hơi phức tạp." Cố Uyên lên tiếng giải thích: "Bọn tôi không có quan hệ máu mủ. Tiểu Ngư được nuôi trong nhà tôi từ nhỏ."

Lúc này, mọi người mới phần nào hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa hai người.

Archer vốn biết Cố Uyên xuất thân từ gia đình giàu có, trong đầu lập tức tưởng tượng ra hàng loạt tình tiết phim truyền hình: "Có phải hai người đang yêu nhau trong âm thầm vì bị gia đình cấm đoán không?"

Chu Trì Ngư vừa bối rối vừa buồn cười: "Không có đâu."

Nhưng khi cậu nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Cố Uyên, nụ cười trên môi bỗng chững lại.

Archer có vẻ nói không sai.

Nếu thật sự họ ở bên nhau, liệu ông nội cậu có chấp nhận không?

"Vậy cậu đang rối vì điều gì?" Archer tò mò hỏi tiếp: "Hay là do người phương Đông các cậu yêu kiểu kín đáo quá, tôi không hiểu nổi?"

Chuyện tình cảm riêng tư, Chu Trì Ngư không muốn nói nhiều với người ngoài. Cậu lắc đầu, thể hiện mình không muốn trả lời.

Archer nhìn sang Cố Uyên, thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Đúng 12 giờ đêm, Cố Uyên và Chu Trì Ngư rời khỏi khách sạn, cùng đi dạo chậm rãi ngoài phố trong im lặng.

Hai tiếng trước, Cố Uyên nhận được một email – lời mời từ giáo sư ở MIT về tham gia một cuộc thi đấu.

"Tiểu Ngư, anh sắp tới có một cuộc thi."

Cố Uyên nghiêng đầu nhìn cậu: "Anh có thể sẽ phải ở lại Mỹ một thời gian."

"Gì cơ?" Chu Trì Ngư hơi nhíu mày: "Vậy anh có về kịp lễ trưởng thành của em không?"

"Chắc là kịp."

Gió bên ngoài có phần se lạnh, huống hồ Chu Trì Ngư mới ăn quá no, Cố Uyên muốn đưa cậu đi dạo để tiêu bớt thức ăn. Hắn cởi áo khoác khoác lên người cậu: "Hôm kia anh sẽ đưa em về nước."

"Ừ." Chu Trì Ngư cúi đầu buồn bã: "Nhưng anh nhất định phải về đúng hạn đó, sinh nhật em không thể thiếu anh được."

Cố Uyên nhìn cậu, bật cười khẽ: "Thật sự không thể thiếu anh sao? Lỡ như sau này em gặp người mình thích rồi, đến ngày sinh nhật, em còn mời anh không?"

Chu Trì Ngư lập tức khựng lại, vai khẽ run.

Tóc mái rũ xuống che đôi mắt, Cố Uyên không nhìn rõ vẻ mặt của cậu nhưng nhẹ nhàng nắm tay cậu: "Em đang buồn à? Người nên buồn nhất lúc đó chắc phải là anh mới đúng."

Chu Trì Ngư bỗng chốc lau mắt, giọng nghèn nghẹn: "Anh lúc nào cũng nói mấy câu nghe buồn lắm, em không thích đâu."

"Được rồi." Cố Uyên bất đắc dĩ bật cười: "Vậy từ giờ anh không nói nữa."

Chu Trì Ngư khẽ "hừ" đầy mãn nguyện, ngón út khẽ móc lấy ngón tay của Cố Uyên: "Em chẳng cần ai khác cả."

"Hửm?" Cố Uyên nghiêng người lại gần, vì tiếng gió nên hắn nghe không rõ lắm lời cậu nói.

Mùi hương trầm nhẹ nhàng từ người Cố Uyên bao trùm lấy Chu Trì Ngư. Mặt cậu hơi ửng đỏ, giọng lí nhí đến mức gần như không nghe thấy: "Chỉ cần anh."

Cố Uyên chỉ nghe được chữ "anh", khẽ cười đầy suy nghĩ.

Chu Trì Ngư len lén liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn không có phản ứng đặc biệt gì thì đoán là hắn vẫn chưa nghe rõ.

Nhưng cũng không sao, tương lai còn dài mà.

Cậu khẽ mỉm cười, môi lướt nhẹ qua vai Cố Uyên.

...

Hai ngày sau, Chu Trì Ngư lên chuyến bay về nước, lần này đi cùng cậu còn có vợ chồng Cố Thành.

Bạch Ôn Nhiên bị nghén khá nặng trên máy bay, ăn gì cũng nôn ra hết, mệt mỏi đến mức chỉ biết dựa vào người Cố Thành, không còn sức để nói chuyện.

May mắn thay, họ đi bằng máy bay riêng của Cố gia, có nhân viên y tế đi cùng nên có thể giúp Bạch Ôn Nhiên đỡ khó chịu hơn.

Chu Trì Ngư ngoan ngoãn cầm ly nước, ánh mắt đầy lo lắng.

Làm phụ nữ mang thai thật sự là chuyện không hề dễ dàng chút nào.

"Chú ơi, dì Bạch còn bao lâu nữa thì sinh em bé ạ?" Chu Trì Ngư rất mong chờ đứa bé chào đời, thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ tặng quà gì khi gặp mặt em trai.

Cố Thành mỉm cười hiền hậu: "Còn khoảng 8 tuần nữa."

"Em trai nhất định sẽ đẹp trai giống anh cho mà xem." Chu Trì Ngư ngọt ngào nói: "Chú và dì Bạch đều có gen quá hoàn hảo, nên sinh thêm vài đứa nữa đi, như vậy con sẽ có nhiều em trai em gái."

Bạch Ôn Nhiên bật cười vì cậu nói quá dễ thương: "Xem ra tiểu Ngư rất thích làm anh trai ha."

Chu Trì Ngư gật đầu: "Vâng ạ, ước mơ của con là có một đứa em trai hoặc em gái."

Nói đến đây, ánh mắt cậu dần trở nên buồn bã.

Cậu nhớ khi còn nhỏ, mẹ từng nói rằng đời này chỉ cần mình cậu là đủ rồi, không cho ai cướp mất tình yêu của mẹ.

Nhưng đôi lúc cậu cũng tự hỏi, nếu ngày xưa mẹ sinh thêm một đứa em nữa, có phải giờ cậu đã có thêm người thân không?

"Tiểu Ngư à." Bạch Ôn Nhiên nhận ra cậu đang buồn, nhẹ nhàng đưa tay xoa lên má cậu: "Sau này con không chỉ có em trai đâu, mà còn có thể làm chú nhỏ nữa đó."

Nụ cười trên môi Cố Thành thoáng chùng xuống, ông nhanh chóng ngắt lời vợ: "Em uống ít nước dừa cho dễ chịu."

"Cảm ơn anh." Bạch Ôn Nhiên vẫn tiếp tục nói với Chu Trì Ngư: "Tương lai con sẽ có rất nhiều người thân đấy."

Chu Trì Ngư cũng thèm nước dừa, lập tức hỏi: "Dì ơi, sao con lại làm chú nhỏ được?"

Bạch Ôn Nhiên mỉm cười: "Vì con của tiểu Uyên chẳng phải sẽ gọi con là chú sao?"

Câu nói ấy như một cú đập bất ngờ vào tim Chu Trì Ngư. Cậu ngẩn người nhìn Bạch Ôn Nhiên, câu nói đó cứ vang mãi bên tai.

"Tiểu Ngư?" Bạch Ôn Nhiên xoa nhẹ bụng, tò mò cười hỏi: "Con đang nghĩ gì thế?"

"Con không nghĩ gì cả." Lồng ngực Chu Trì Ngư như bị đè nặng bởi một vật lớn, nghẹt thở không nói nên lời: "Con chỉ thấy mình vẫn còn nhỏ, vai trò chú nhỏ gì đó hình như vẫn còn xa với con quá."

"Dĩ nhiên không phải là bây giờ." Bạch Ôn Nhiên vừa cầm ly sữa dừa vừa dịu dàng đưa cho cậu: "Khi các con tốt nghiệp, sau này ai cũng lập gia đình, mang con về nhà chơi, chắc chắn sẽ rất vui nhộn."

"Dạ." Chu Trì Ngư vội uống một ngụm sữa dừa, rồi cười toe toét: "Ngon thật đấy."

Bạch Ôn Nhiên mỉm cười hiền hậu: "Uống từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn đấy."

Nỗi chua xót tràn ngập lồng ngực cậu, như thể một chuỗi xích sắt đang siết chặt trái tim, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến nó vỡ vụn.

Chu Trì Ngư không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng dữ dội đến vậy với chuyện này.

Nhưng cậu biết rõ, mình đang rất đau lòng.

"Cảm ơn dì ạ."

Sợ bị phát hiện tâm trạng, cậu cố tình quay lưng lại với hai người lớn, phồng má lên nhai đồ ăn một cách cố gắng.

Cậu không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Cố Uyên kết hôn và sinh con sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Cố Uyên sẽ rời xa mình, tim cậu lại nhói đau như bị kim đâm.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống ly nước. Chu Trì Ngư đột ngột đứng dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương với đôi mắt đỏ hoe. Cậu bịt miệng, rất muốn gọi cho Cố Uyên.

"Em ngủ một chút đi."

Sau khi dỗ dành xong Bạch Ôn Nhiên, Cố Thành bước tới trước cửa nhà vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiểu Ngư."

Chu Trì Ngư vội vàng lau nước mắt, cố gắng kiềm nén giọng nói nhưng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào: "Con ở trong này, chú."

"Chú biết." Cố Thành chau mày, giọng đầy quan tâm: "Con không khỏe à? Có cần ra ngoài hít thở không khí không?"

"Con không sao đâu ạ." Chu Trì Ngư chỉnh lại tóc tai lộn xộn, nặn ra một nụ cười gượng rồi mở cửa bước ra: "Chú vào đi."

Cố Thành nhìn khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của cậu, giọng nói không giấu được sự xót xa: "Tiểu Ngư, con đang có chuyện gì phải không?"

Chu Trì Ngư thấy cổ họng khô rát, im lặng một lúc lâu mới đáp: "Không có gì đâu ạ."

"Nếu có chuyện gì, đừng giữ trong lòng." Cố Thành nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Nếu không tiện nói với chú, thì hãy nói với tiểu Uyên."

"Vâng." Giọng Chu Trì Ngư run lên khe khẽ: "Chú ơi, chú mong anh ấy sau này sẽ kết hôn với người như thế nào ạ? Vừa nãy nghe dì nói, con lại không tưởng tượng được nổi."

Cố Thành cười, cúi người nhẹ nhàng nắm vai cậu rồi nói: "Vì sao lại cần phải là điều chú mong muốn chứ? Nó sẽ kết hôn với người mà chính bản thân thấy phù hợp, chỉ cần hạnh phúc là được rồi."

Bình Luận (0)
Comment