Bên ngoài cửa sổ, những tầng mây cuồn cuộn trôi qua, tiếng động cơ máy bay vang đều đều khiến suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Chu Trì Ngư càng thêm rối bời.
Cậu nhẹ nhàng đắp tấm chăn mỏng, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Bạch Ôn Nhiên.
Điều khiến tình cảm giữa cậu và Cố Uyên khó tiến thêm không chỉ nằm ở chuyện hai người có yêu nhau hay không, mà còn là việc nếu ông nội và Bạch Ôn Nhiên không chấp nhận, thì dù hai người có đến với nhau cũng sẽ không thể hạnh phúc trọn vẹn.
Lúc này Bạch Ôn Nhiên đã ngủ, Cố Thành bước vào phòng nhỏ của Chu Trì Ngư, đưa cho cậu một ly nước ép trái cây.
Ông vẫn nhớ rõ từ nhỏ Chu Trì Ngư đã rất thích uống nước trái cây. Hồi đó, cả nhà cùng nhau liên hợp làm tiểu Ngư giảm cân, mà điều kiện duy nhất của tiểu Ngư là mỗi ngày chỉ được uống một ly nước trái cây. Nếu người lớn không cho, cậu sẽ khóc sưng mắt như cá nhỏ khóc.
Khi Chu Trì Ngư phát hiện ly nước trái cây thì Cố Thành đã rời đi từ lúc nào.
Cậu nâng chiếc ly thủy tinh lên, ngón tay khẽ v**t v* thành ly, đôi mắt đong đầy do dự phản chiếu trên mặt ly.
Sau khi máy bay hạ cánh, cậu nhắn tin báo bình an cho Cố Uyên.
Lúc này ở Mỹ đã là nửa đêm, nhưng Cố Uyên vẫn đang chuẩn bị cho cuộc thi nên trả lời rất nhanh: "Đi đường vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi đi nhé, bé cưng của anh."
Chu Trì Ngư lặng lẽ mỉm cười, ngước lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Bạch Ôn Nhiên. Bà trêu: "Tiểu Ngư này, không phải con đang yêu đấy chứ?"
"Không có đâu ạ." Cậu vội vàng chối, lúng túng tắt điện thoại: "Chỉ là bạn bè nhắn tin thôi."
Bạch Ôn Nhiên tiếp tục đùa: "Cố Thành, anh xem mặt tiểu Ngư đỏ kìa."
Cố Thành nhẹ nhàng ôm bà: "Con lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện bình thường."
Hai người càng nói càng khiến Chu Trì Ngư luống cuống, cậu rụt vào một góc, giả vờ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ để né tránh.
Về đến nhà, hiếm khi cậu lại lập tức trốn thẳng vào phòng, tự nhốt mình trong đó. Ông nội đã chuẩn bị rất nhiều món cậu thích, vậy mà một miếng cậu cũng không động đến.
"Chắc tiểu Ngư mệt quá." Bạch Ôn Nhiên nói: "Hôm nay nhìn thằng bé chẳng có tí tinh thần nào cả."
Ông nội Cố lo lắng cậu bị bệnh, hơi cau mày: "Lúc sang Mỹ thì tung tăng như chim, sao về rồi lại rũ rượi thế này?"
Nói rồi, ông chống gậy đi đến trước cửa phòng Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chu Trì Ngư không ngờ ông nội sẽ đến tìm, tâm trạng càng rối bời hơn, mắt lập tức đỏ hoe.
Ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng đầy xót xa: "Cháu ngoan của ông sao lại khóc thế này? Có ai bắt nạt con không?"
Chu Trì Ngư dìu ông ngồi vào phòng, rồi vùi đầu vào lòng ông: "Không ai bắt nạt đâu ạ, chỉ là tâm trạng con không được tốt."
"Có muốn kể với ông không?" Ông xoa nhẹ sau gáy cậu, giọng trầm ấm: "Chuyện gì mà khiến con buồn đến thế?"
"Không có gì đâu ạ." Chu Trì Ngư nghẹn ngào: "Chỉ là gặp chút khó khăn thôi."
Ông bật cười: "Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên ông nghe con nói đến hai chữ "khó khăn" đấy."
Trong mắt ông, Chu Trì Ngư là đứa trẻ mạnh mẽ và lạc quan, thi đại học hay lúc bị bệnh đều không than vãn, luôn can đảm đối diện mọi chuyện.
"Đừng lo, có ông ở đây thì chẳng có khó khăn nào là chuyện lớn." Ông xoa gương mặt cậu: "Nếu con thấy ấm ức, ông sẽ bênh con."
"Ông tốt với con quá..." Chu Trì Ngư càng thấy áy náy, ôm lấy cổ ông rồi khẽ nức nở: "Con muốn được hiếu thảo với ông cả đời."
Ông ôm cậu vào lòng, lại càng thấy có điều gì đó rất lạ.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến Chu Trì Ngư sợ hãi và bất an đến thế?
Ông quyết định khi có dịp sẽ hỏi thử Cố Uyên.
"Được, ông sẽ chờ con hiếu thảo với ông cả đời."
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi những chiếc lá phong đỏ bay trong gió. Chu Trì Ngư nhìn những chiếc lá rơi, gật đầu thật mạnh.
Nỗi bất an và nỗi sợ len lỏi trong lòng cậu như sóng lớn cuốn trào. Trên thế gian này, ngoại trừ Cố Uyên, người mà cậu để tâm nhất chính là ông nội.
Nếu ông không chấp nhận chuyện tình cảm giữa cậu và Cố Uyên, thì có lẽ cậu thật sự không có đủ dũng khí để đối đầu.
...
Tiết học lúc 8 giờ sáng cuối cùng cũng kết thúc, Chu Trì Ngư gục đầu lên bàn, mí mắt trên dưới cứ như đang đánh nhau vì buồn ngủ.
Trần Khải Hiên nhìn cậu cười rồi nói: "Thiếu gia từ Mỹ về mà trông như vừa bị rút mất linh hồn vậy đó."
"Đúng rồi, ít khi thấy Ngư thiếu gia đi học mà trông mệt mỏi thế này."
"Tối qua không ngủ được." Chu Trì Ngư gắng gượng tinh thần, tính lát nữa kiếm gì đó ăn lót dạ, vì chiều nay có tiết học kín nên cần bổ sung năng lượng cho đủ.
"Tiểu Ngư, ngoài cửa có người tìm cậu."
Chu Trì Ngư mơ màng ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Chiêu đang tươi cười vẫy tay chào cậu.
Cậu mơ hồ cười đáp lại, đeo cặp chạy ra: "Sao cậu tới đây vậy? Lại có cuộc thi à?"
Hạ Chiêu mỉm cười: "Tôi cố ý đến tìm cậu."
Chu Trì Ngư giật mình, rồi cùng Hạ Chiêu bước chậm theo hướng ra căn tin ăn sáng. Hạ Chiêu vừa đi vừa nói: "Tối qua ông nội tôi nói cậu đã về rồi."
"Ồ, đúng vậy!" Chu Trì Ngư cười tươi đáp lại: "Bên Mỹ mấy ngày trôi qua nhanh thật."
"Chuyến đi vui chứ?" Hạ Chiêu rõ ràng có điều gì đó đang nghĩ trong lòng: "Anh cậu lần này không về cùng sao?"
"Ừ."
Nhắc đến Cố Uyên, Chu Trì Ngư khẽ thở dài trong lòng.
May mà lần này Cố Uyên không có ở nhà, nếu không sau khi nghe được những lời mà Bạch Ôn Nhiên từng nói, cậu thật không biết nên đối mặt với Cố Uyên thế nào.
"Tiểu Ngư, tối nay tôi muốn mời cậu ăn cơm." Hạ Chiêu mỉm cười nói: "Tối nay nhà tôi có tiệc, mời vài đầu bếp Thổ Nhĩ Kỳ về nấu ăn. Cậu là người mê ẩm thực, tôi muốn nhờ cậu nếm thử và đánh giá giúp."
Hạ Chiêu nói chuyện rất khéo, khiến Chu Trì Ngư không thể từ chối. Huống hồ, cậu cũng thật lòng muốn làm bạn với Hạ Chiêu.
"Cảm ơn cậu, vậy tối tôi đến nhà cậu chơi."
"Ok." Hạ Chiêu buổi chiều còn có việc, liếc đồng hồ rồi nói: "Tôi chờ cậu."
Tiễn Hạ Chiêu đi, Chu Trì Ngư vội vã chạy đến căn tin, vừa lấy xong đồ ăn thì gặp mấy người bạn trong câu lạc bộ.
"Tiểu Ngư, soái ca vừa rồi đi cùng cậu là ai thế?"
Chủ nhiệm câu lạc bộ nhướng mày nhìn cậu: "Tôi nhớ không lầm thì anh chàng đẹp trai bên khoa Toán là "vị hôn phu" của cậu đúng không? Cậu đào hoa thật đấy."
"Vị hôn phu?" Chu Trì Ngư vừa nhai đùi gà vừa sững người. Đến lúc đó mới nhận ra tin đồn giữa cậu và Cố Uyên đã lan truyền khắp nơi thật rồi.
"Anh ấy không phải vị hôn phu của tôi, mà là ——"
Nói được nửa câu, cậu chợt khựng lại. Chủ nhiệm câu lạc bộ hứng thú ghé lại gần: "Là gì của cậu?"
Chu Trì Ngư ngậm đùi gà, lắc đầu không nói nữa. Cậu không muốn gọi Cố Uyên là "anh trai".
...
Chiều muộn, cậu đi xe đến Hạ gia, mang theo quà gặp mặt do ông nội chuẩn bị. Ông nội Hạ rất quý mến Chu Trì Ngư, dẫn cậu cùng Hạ Chiêu tham quan phòng trưng bày đồ cổ của mình, còn tặng cậu một mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy. Cậu ban đầu không định nhận, nhưng không thể từ chối tấm lòng của ông. Huống chi tình cảm giữa ông Hạ và ông nội cậu rất thân thiết, nếu kiên quyết từ chối thì lại thành ra không hay.
"Mặt dây này là ông tôi mua được trong một buổi đấu giá năm ngoái." Hạ Chiêu cùng Chu Trì Ngư tản bộ trong sân vườn: "Nghe nói vật này có ý nghĩa rất tốt, và người sở hữu nó sẽ được bình an cả đời."
"Wow." Mắt Chu Trì Ngư sáng lên: "Cảm ơn ông nội Hạ nhiều ạ."
"Ông tôi rất quý cậu." Bên cạnh vườn có vài chiếc xe điện mini dùng để ngắm cảnh. Khuôn viên Hạ gia rất rộng, nên khách thường được đưa đi dạo bằng xe điện: "Muốn thử ngồi một vòng không?"
Tối nay trời không lạnh, vừa ăn no xong nên Chu Trì Ngư hơi mệt. Thấy vậy, cậu lập tức đồng ý cùng Hạ Chiêu lên xe ngắm cảnh.
"Cẩn thận." Hạ Chiêu thuận tay nắm lấy tay cậu: "Trời hơi lạnh."
Bàn tay lạnh buốt bất ngờ được bao trùm bởi hơi ấm từ lòng bàn tay kia, Chu Trì Ngư lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Hạ Chiêu đang mỉm cười nhìn mình.
Cậu vội vàng rút tay lại, ngồi nghiêm chỉnh trong xe, trong lòng bất an.
Cậu cảm thấy nụ cười vừa rồi của Hạ Chiêu không giống với cách bạn bè bình thường đối xử với nhau — dường như Hạ Chiêu thích cậu.
"Tiểu Ngư." Giọng Hạ Chiêu êm dịu: "Gần đây tôi đang đọc《 Manfred 》 của Byron, cậu có nghe đến chưa?"
"《 Manfred 》 à?" Chu Trì Ngư cố gắng nhớ lại: "Hình như là nói về một câu chuyện cấm kỵ, người anh yêu cô em gái Astartes."
"Xem ra cậu cũng từng đọc rồi." Giọng Hạ Chiêu chậm rãi buồn bã: "Thật ra dạng văn học này không nhiều, nhưng thường dùng để ẩn dụ những vấn đề về nhân tính, đạo đức hoặc là bàn về số phận bi kịch."
Chu Trì Ngư biết Hạ Chiêu học ngành văn học, đọc thể loại này không có gì lạ, nhưng cậu thấy thật trùng hợp là Hạ Chiêu lại chọn đúng lúc này để nói về《 Manfred 》, như thể đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
"Nhưng những câu chuyện như thế này thường kết thúc buồn cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì, từ xưa đến nay, những tình yêu vượt quá đạo lý thường không được ủng hộ." Hạ Chiêu cong môi cười nhẹ: "Thịt nướng tối nay ngon không?"
Chu Trì Ngư nhìn thẳng vào cậu ta: "Ừ, ngon."
"Cậu thích là được rồi. Thứ sáu này, ông nội tôi lại tổ chức một buổi tụ họp với vài người bạn cũ. Hôm đó tôi sẽ đến trường đón cậu, cùng nhau tới ăn cơm nhé?"
Cách Hạ Chiêu nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, giống như gió xuân ấm áp, mang theo sự lịch thiệp và khí chất của người có học.
Nhưng Chu Trì Ngư bỗng dưng không thích kiểu trò chuyện như vậy.
Cụ thể lý do là gì cậu cũng không rõ, chỉ là trong lòng cảm thấy không thích.
"Để xem thời gian đã, tôi không chắc mình có đến được không." Chu Trì Ngư lấy mặt dây chuyền ra từ trong túi, đặt lên lòng bàn tay rồi cẩn thận v**t v*. Ánh trăng bạc lấp lánh chiếu lên viên ngọc bích, khiến nó như gợn sóng mơ màng.
Món ngọc này khiến cậu nghĩ đến Cố Uyên.
Lạnh lùng, cứng cỏi, sâu sắc.
"Tôi muốn tặng mặt dây chuyền này cho anh tôi." Chu Trì Ngư nghiêng đầu mỉm cười với Hạ Chiêu: "Chỉ cần anh tôi được bình an khỏe mạnh, đó đã là điều ước lớn nhất của tôi rồi."