Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 63

Gió đêm mang theo hương ngọt ngào của hoa quế lướt qua bên tai Chu Trì Ngư, cậu một mình chậm rãi bước đi trong sân nhỏ của Hạ gia, đã quên mất vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Chiêu khi nãy.

Nói thẳng ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Cậu ghét cảm giác bị người khác thử thách, thăm dò.

Huống hồ, cho dù Hạ Chiêu có nhận ra điều gì thì cũng không nên dùng tác phẩm văn học để ám chỉ một cách mờ ám như vậy.

Dù sao, chuyện này cũng là chuyện riêng giữa cậu và Cố Uyên.

Điện thoại rung lên.

Chu Trì Ngư mở ra xem, là tin nhắn xin lỗi từ Hạ Chiêu.

Cậu không trả lời mà mở khung chat với Cố Uyên. Cậu phát hiện hôm nay cả ngày, Cố Uyên không hề nhắn tin hay gọi gì cho cậu.

Mấy năm nay, dù hai người ở cách xa, dù Cố Uyên đang điều trị, vẫn luôn cố gắng gửi tin nhắn thoại cho cậu. Có thể nói, trong hơn hai ngàn ngày qua, họ chưa từng cắt đứt liên lạc.

Về đến nhà, Chu Trì Ngư uể oải tắm rửa rồi vô mục đích đi loanh quanh khắp nơi trong nhà, cuối cùng lại bước vào căn phòng bí mật – nơi hai người từng cùng nhau ngắm sao.

Cố Uyên thích ngắm sao. Cách dùng kính thiên văn cũng là do Cố Uyên dạy cậu.

Cậu nằm trên thảm, mỉm cười nhìn sao Kim phía xa, nhẹ nhàng vẫy tay.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì người thân trong lòng cậu giờ có lẽ đã 13 tuổi rồi.

Lúc này, âm thanh thông báo của WeChat vang lên.

Cậu vội cầm điện thoại, nhưng người nhắn tin không phải Cố Uyên mà là Chu Tuấn Dặc.

[Tiểu Ngư, tớ về nước rồi, mai cậu có rảnh đi ăn một bữa không?]

Năm lớp 4, Chu Tuấn Dặc chuyển về Anh học, mấy năm nay liên lạc không nhiều, nhưng mỗi năm sinh nhật đều gửi lời chúc.

Chu Trì Ngư ngẩn người trả lời một câu "Được thôi", rồi lại tiếp tục ôm điện thoại chờ tin nhắn từ Cố Uyên.

Thật ra cậu hoàn toàn có thể chủ động gọi cho Cố Uyên, nhưng lúc này cậu cứ cố chấp trốn trong "chiếc vỏ" đó, hy vọng người chủ động trước là Cố Uyên.

Ánh sáng sao lấp lánh chiếu lên người Chu Trì Ngư, cậu cuộn tròn ôm gối, trong giấc mơ, lại thấy được hình ảnh Cố Uyên khi còn năm tuổi.

...

Sáng sớm, trong nhà ăn Cố gia ngập tràn hương yến mạch dịu nhẹ.

Ông nội Cố đang đọc báo, thấy Chu Trì Ngư uể oải lê bước xuống lầu, đẩy kính viễn thị lên hỏi: "Sao vậy? Trông héo cả người vậy?"

Chu Trì Ngư ỉu xìu ngồi xuống ghế: "Con ngủ không ngon."

Chiếc bánh hoành thánh mỏng tang như cánh ve thả trong nước dùng gà, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, nhưng cậu chỉ cầm bát sứ trên tay mà chẳng hề động đũa – trông như một quả cà tím bị đông sương, chẳng chút sinh khí.

Thấy cậu như vậy, ông nội Cố càng thêm thắc mắc, mãi đến khi Chu Trì Ngư đi học rồi mà vẫn suy nghĩ mãi.

Buổi sáng hôm đó, Chu Trì Ngư không có tiết học. Cậu hẹn gặp Chu Tuấn Dặc ở một tiệm điểm tâm nổi tiếng.

So với hồi còn nhỏ, Chu Tuấn Dặc giờ đây có ngũ quan sắc nét, dáng vẻ tuấn tú, chiều cao đã lên tới 1m9 khiến cậu ta nổi bật trên phố. Chỉ cần đi cạnh nhau một đoạn, Chu Trì Ngư đã nhận ra có không ít ánh mắt dõi theo.

Cậu thỉnh thoảng cúi đầu liếc điện thoại, nhưng tin nhắn vẫn trống trơn.

"Tiểu Ngư, hôm nay cậu không khỏe sao?" Chu Tuấn Dặc nháy mắt hỏi: "Hay là tiệm điểm tâm này không hợp khẩu vị?"

Cậu ta để ý rằng từ lúc vào quán tới giờ, đũa của Chu Trì Ngư gần như chưa động đậy.

"Không phải không khỏe, chỉ là hơi mệt." Chu Trì Ngư gắp một miếng há cảo tôm, cười với Chu Tuấn Dặc: "Cậu càng ngày càng đẹp trai đấy."

"Thật không?" Chu Tuấn Dặc nhướng mày: "Thế so với Cố Uyên thì sao?"

"Anh tớ ấy hả?" Trong đầu Chu Trì Ngư lại hiện lên gương mặt của Cố Uyên, trong lòng hơi tức: "Cậu còn đẹp trai hơn anh ấy nhiều."

"Với cậu mà nói, đó chắc là lời khen đỉnh nhất rồi." Chu Tuấn Dặc nhấp ngụm trà, giọng mang chút tò mò: "Anh cậu chẳng phải về nước rồi sao? Với tính cách anh ấy, lẽ ra phải đi cùng cậu chứ? Tớ nhớ là anh ấy siêu dính lấy cậu mà."

"Anh ấy về Mỹ rồi." Chu Trì Ngư thở dài: "Có cuộc thi."

"Tớ đoán mà." Chu Tuấn Dặc trầm ngâm một chút, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh ấy từng nói về chuyện yêu đương chưa? Hay là... hai người đã ở bên nhau rồi?"

"Bọn tớ... ở bên nhau?"

Chu Trì Ngư như có một khoảng trống trong đầu chớp mắt qua. Những năm qua, cậu nhớ rõ mình chưa bao giờ để lộ với Chu Tuấn Dặc bất kỳ điều gì về Cố Uyên. Thế thì sao Chu Tuấn Dặc lại hỏi như vậy?

"Đúng mà, anh ấy thích cậu, cậu không biết sao?" Chu Tuấn Dặc vừa ăn một miếng xôi gà lá sen vừa tấm tắc khen: "Đúng là đồ ăn Trung Quốc vẫn ngon hơn hẳn."

Thấy Chu Trì Ngư lộ vẻ mặt kinh ngạc, cậu ta tiếp tục: "Từ khi còn nhỏ, anh ấy đã xem tớ là tình địch, cứ hay chọc ghẹo tớ hoài."

"Hồi đó tớ cũng thấy lạ, rõ ràng hai người là anh em, sao Cố Uyên lại có cảm giác chiếm hữu cậu mạnh đến thế?"

"Nhưng sau này nghĩ lại thì thấy cũng bình thường thôi, vì hai người đâu có quan hệ máu mủ gì, yêu nhau cũng chẳng sao cả."

Những lời đó, Chu Trì Ngư mất khá nhiều thời gian để tiêu hóa.

Thì ra Cố Uyên thích cậu từ rất sớm rồi.

Cho đến chiều đi học, hồn cậu vẫn còn lơ lửng ở quán điểm tâm sáng, mãi chưa quay lại với thực tại. Tiết học chiều khá dài, ai nấy đều mệt mỏi, trong giảng đường thoang thoảng mùi cà phê.

Chu Trì Ngư ngẩn ngơ nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Cố Uyên.

[ Bé cưng của anh, chào buổi chiều. ]

Không thể phủ nhận, chỉ cần nhìn thấy mấy chữ đó, tâm trạng cậu lập tức khá hơn rõ rệt. Nhưng nghĩ lại thì lại tức, cậu tức tối đập điện thoại xuống bàn rồi tiếp tục ghi bài.

Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nhìn cậu kỳ lạ: "Cãi nhau với bạn trai à?"

"Ừ." Chu Trì Ngư mặt mày uể oải: "Tôi không muốn trả lời tin anh ấy."

Bạn cùng phòng cười gian: "Khi nào thì cậu có bạn trai vậy?"

Chu Trì Ngư tay cầm bút máy khựng lại.

Cậu vừa tự động đưa Cố Uyên vào vai "bạn trai" mà không nhận ra!

"Không phải bạn trai." Cậu chống tay lên má để che giấu, nhưng mấy đứa khác đã bắt đầu ngửi thấy mùi tám chuyện, cả lớp lập tức quay sang làm mặt cười với cậu.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Chu Trì Ngư đeo balo chạy trốn thở hồng hộc như bị dí, chắc chắn không ai đuổi theo nữa cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cuối thu nhưng trời vẫn còn hanh khô và hơi nóng, đầu ngón tay cậu lướt tới lướt lui trên bàn phím điện thoại, cuối cùng gõ ra mấy chữ: "Em không phải là bé cưng của anh."

Gửi xong, cậu nhét điện thoại vào túi thật nhanh, tim đập thình thịch như trống. Cậu vừa mong ngóng Cố Uyên trả lời, vừa sợ hắn sẽ giận. Nhưng rõ ràng hôm qua là do Cố Uyên không nhắn tin cho cậu trước mà.

Điện thoại rung liên tục, Chu Trì Ngư liếc nhìn thấy là Cố Uyên, khẽ mỉm cười rồi bấm từ chối cuộc gọi.

[ Tiểu Ngư? Em đang bận à? ]

Nụ cười của Chu Trì Ngư càng rõ: "Không có."

[ Vậy sao em không nghe máy của anh? ]

Chu Trì Ngư gửi đi một đoạn tin nhắn thoại, giọng đầy trách móc: "Em sợ anh bận. Dù sao hôm qua anh cũng chẳng có thời gian nhắn cho em."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, khiến Chu Trì Ngư bắt đầu thấy nôn nóng.

Lúc này, một đoạn tin nhắn thoại từ Cố Uyên hiện lên: "Tiểu Ngư, hôm qua anh bị bệnh, đang truyền nước trong bệnh viện."

Chu Trì Ngư sững người vài giây, lập tức gọi điện lại.

"A lô."

Giọng của Cố Uyên khàn khàn, mũi nghẹt nhưng vẫn nhẹ nhàng: "Bé cưng của anh chịu nói chuyện rồi."

Chu Trì Ngư lo lắng hỏi dồn: "Anh bị sao vậy? Bác sĩ chẳng phải nói bệnh anh khỏi rồi sao?"

"Đừng lo." Giọng Cố Uyên khàn khàn, nhưng vẫn cố gắng cười: "Hôm qua anh bận chuẩn bị thi đấu nên không nghỉ ngơi được, dạo này trời lại lạnh nên anh bị cảm thôi."

"Vậy anh phải mặc thêm đồ vào đấy!" Cuối câu, giọng Chu Trì Ngư vì lo lắng quá mức mà hơi run lên: "Cố Uyên, anh lớn rồi, phải học cách tự chăm sóc mình chứ."

Đầu dây bên kia lại yên lặng một lúc, rồi Cố Uyên khẽ cười: "Lần đầu tiên anh nghe em gọi tên anh đó."

Không biết từ khi nào, Chu Trì Ngư đã đi bộ ra đến ven hồ, cậu hơi cau mày: "Anh à."

"Nhưng mà anh không biết tự chăm sóc bản thân thì phải làm sao đây." Cố Uyên ho khan dữ dội, giọng nặng nề nhưng vẫn mang theo ý cười: "Bác sĩ nói bệnh anh tuy đã khỏi hẳn, nhưng thể chất vẫn yếu hơn người bình thường rất nhiều. Về sau khi anh già rồi, nếu bị bệnh thì sẽ chẳng còn ai chăm anh nữa."

"Sao lại không có ai chăm cho anh chứ?" Chu Trì Ngư trong lòng biết rõ, Cố Uyên đang cố tình nói cho mình nghe. Nhớ lại lời của Bạch Ôn Nhiên, trong lòng cậu bỗng nghẹn lại — nếu sau này Cố Uyên lấy người khác, còn cậu thì chỉ còn một mình sau khi ông nội qua đời, cậu mới là người cô độc nhất thế gian này.

Giọng cậu nghèn nghẹn: "Anh còn có vợ mà, biết đâu sau này còn có con trai, cháu trai nữa, người lo cho anh chắc chắn nhiều lắm!"

Tiếng nghẹn ngào mỏng manh truyền qua điện thoại, Cố Uyên nắm chặt máy, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định sâu sắc.

"Tiểu Ngư, anh sẽ không lấy vợ sinh con. Cho dù em không chịu ở bên anh, thì anh cũng sẽ không cưới ai khác."

Gió bên hồ mỗi lúc một mạnh hơn, Chu Trì Ngư ngồi thẫn thờ trên phiến đá, cúi đầu lau nước mắt nơi khóe mắt.

Nếu thật sự như vậy, thì với Bạch Ôn Nhiên, còn điều gì tệ hơn việc Cố Uyên cả đời không lập gia đình?

Nhưng đó lại là suy nghĩ ích kỷ của riêng cậu. Lỡ như một ngày nào đó, Cố Uyên thay đổi quyết định, muốn lấy vợ sinh con thì sao?

"Việc anh có kết hôn hay không không liên quan gì đến em cả." Dường như Cố Uyên có thể đọc được suy nghĩ của cậu, nhẹ nhàng nói: "Đây là lựa chọn của anh, dù là ai cũng không thể thay đổi."

Chu Trì Ngư dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung, giống như một chú cún nhỏ lạc đường rồi lấy từ cặp ra một túi bánh quy hình thú nhỏ.

Vì cả sáng lẫn trưa đều không ăn được bao nhiêu, giờ cậu đói đến mức không chịu nổi nữa.

Cậu nhét một lúc năm chiếc bánh vào miệng, nhăn mặt vì đói và ấm ức.

Tất cả là lỗi của Cố Uyên!

Tiếng nhai giòn tan vang lên bên đầu dây kia, Cố Uyên dường như đoán được cậu đang ăn gì, tay vẫn đang truyền dịch, nhẹ giọng nhắc: "Bên em đang có gió đúng không? Bé ngoan à, đừng ăn ngoài gió, kẻo đau bụng."

Chu Trì Ngư ngạc nhiên vì Cố Uyên đoán quá chuẩn, ngoan ngoãn làm theo lời.

Cậu ôm cặp, lững thững tìm được một chòi nghỉ mát khuất gió bên hồ, như một đứa trẻ con, chăm chú thưởng thức món ăn vặt nhỏ của mình.

"Em muốn tặng anh một món quà." Cậu chợt nhớ đến chiếc ngọc bội, khẽ nói: "Ý nghĩa rất tốt."

"Cảm ơn em, anh cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi." Cố Uyên dường như đã nhận ra chút thay đổi từ Chu Trì Ngư: "Chờ anh về."

"Ừm ừm." Chu Trì Ngư lại nhẹ nhàng hỏi: "Sinh nhật em, anh chắc chắn về kịp chứ?"

"Anh đảm bảo." Giọng Cố Uyên trở nên dịu dàng và chậm rãi: "Sinh nhật tiểu Ngư của anh, làm sao anh có thể bỏ lỡ được."

Chu Trì Ngư nở nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: "Chờ anh về, em muốn nói với anh một chuyện quan trọng. Có bất ngờ đó."

Bình Luận (0)
Comment