Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã

Chương 64

Sau khi gọi điện xong với Cố Uyên, tâm trạng của Chu Trì Ngư trở nên rất tốt. Dù mặt cậu bị gió thổi đến rát đau, nhưng vẫn vừa đi dạo trên phố vừa ngân nga khe khẽ một khúc hát nhỏ, rất thảnh thơi.

Lời nói của Cố Uyên như thể tháo bỏ xiềng xích trên người cậu, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng cậu cũng vơi đi nhiều.

Nhưng cậu biết, lựa chọn đó của Cố Uyên là vì yêu cậu. Nếu không gặp cậu, có lẽ Cố Uyên sẽ không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.

Nhưng mà tình yêu chẳng phải vẫn luôn như thế sao? Làm gì có nhiều cái "nếu như" đến vậy?

Sự gặp gỡ vốn đã chất chứa biết bao điều ngẫu nhiên, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng một chữ "duyên" để giải thích.

Những ngày gần đây, cậu đã nhận ra một điều rất rõ ràng — cậu không thể rời xa Cố Uyên.

Tin nhắn WeChat không ngừng hiện lên, Chu Tuấn Dặc hẹn cậu chơi tennis cuối tuần, nhưng cậu đã bị ông nội Cố sắp xếp cho chương trình học bồi dưỡng, không thể hẹn gặp được.

Chu Trì Ngư mua ít đồ ăn vặt và bánh ngọt, nhét đầy cặp đến mức căng phồng. Chú Lưu đi đón cậu về, cứ nhìn chằm chằm cái cặp rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu Ngư, con không sợ ông Cố nhắc nhở con sao?"

Cả Cố gia đều biết cậu rất mê ăn vặt. Dù nhà có hẳn đầu bếp riêng chuyên làm đồ ăn cho trẻ nhỏ, nhưng cậu lại cứ thích mấy món vặt bán ở quán nhỏ bên ngoài nên hay lén lút mua về.

Vừa về đến nhà, Chu Trì Ngư lén lút ôm cặp chạy lên lầu, nhưng vừa vào phòng thì bị quản gia Trần gọi lại. Cậu tưởng bị bắt quả tang, ai ngờ vẻ mặt quản gia Trần lại rất nghiêm trọng, như thể có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra.

Trong phòng khách, ông nội Cố đang tiếp đón một vị khách — chính là ông Lâm.

Vừa thấy Chu Trì Ngư, ông Lâm nhìn cậu đầy xúc động và thương mến. Ngồi cạnh ông là dì Triệu — con dâu của ông Lâm. Dì Triệu lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Chu Trì Ngư, nở một nụ cười hài lòng.

"Tiểu Ngư, đây là ông Lâm — bạn thân của ông ngoại con."

"Con chào ông ạ!" Nghe nói ông Lâm là bạn cũ của ông ngoại mình, Chu Trì Ngư lập tức cảm thấy thân thiết hơn: "Ông đến thăm con ạ?"

Ông Lâm xúc động: "Đúng vậy, mấy năm nay chúng ta sống ở nước ngoài, mới về nước tháng trước."

Ông bà ngoại của Chu Trì Ngư đều mất trước khi cậu ra đời, nên trong trí nhớ cậu gần như không có hình ảnh gì về họ, chỉ nghe mẹ kể lại.

Ông nội Cố ôm vai Chu Trì Ngư, nhẹ nhàng xoa mái tóc rối của cậu: "Sao hôm nay lại trông lôi thôi vậy?"

Chu Trì Ngư nép sát vào người ông, cười khúc khích: "Tại gió to quá."

"Hai ông cháu nhà này tình cảm thật tốt." Ông Lâm mỉm cười nói: "Thấy tiểu Ngư khỏe mạnh, vui vẻ như vậy là tôi yên tâm rồi. Nhìn là biết cháu lớn lên trong một gia đình đầy tình yêu thương."

"Dạ đúng ạ!" Chu Trì Ngư tự hào gật đầu, dụi đầu vào ngực ông nội Cố: "Ông nội con là người thương con nhất trên đời."

Ông Cố gật đầu nhẹ, lấy khăn giấy lau bụi trên mũi cậu: "Đã sắp thành người lớn rồi mà vẫn cứ như con nít."

Ông Lâm thở dài cảm khái, ánh mắt tràn đầy biết ơn.

Sau đó, ông Cố đưa mắt sang cậu, giọng trầm xuống: "Tiểu Ngư, lần này ông Lâm đến đây, một là để thăm con, hai là vì việc hôn sự."

"Hôn sự?" Chu Trì Ngư ngạc nhiên: "Hôn sự của con sao?"

Ông Lâm bật cười: "Tiểu Ngư, con đừng căng thẳng, chuyện là thế này..."

Thì ra, khi Chu Trì Ngư còn chưa chào đời, ông ngoại cậu từng đùa với ông Lâm rằng nếu sinh con trai thì sẽ làm thông gia với nhau. Lúc đó, cả ba mẹ của cậu đều đồng ý.

Bao nhiêu năm trôi qua, cháu gái của Lâm gia giờ vừa tròn 18 tuổi. Dù Lâm gia không phải dòng dõi quý tộc danh giá, nhưng cũng là gia đình trí thức có tiếng.

Lâm gia không hề có ý muốn lợi dụng hay trèo cao, họ đến tìm Chu Trì Ngư chỉ đơn giản là muốn hoàn tất lời hứa năm xưa.

Nghe xong, Chu Trì Ngư quay sang nhìn ông nội như muốn hỏi ý. Ông Cố nhẹ nhàng nói: "Con tự quyết định đi."

Chu Trì Ngư suy nghĩ một lát rồi nói với ông Lâm: "Con hiểu được tình cảm sâu đậm giữa ông và ông ngoại con, cũng cảm ơn ông đã về nước để thăm con. Nhưng tình cảm với con là tự do yêu đương, con không thích chuyện hôn nhân do gia đình sắp đặt, nên con xin lỗi."

Ông Lâm gật đầu: "Ông hiểu tâm trạng của con. Bấy lâu không đến thăm con, thật ra ông cảm thấy rất có lỗi với ông ngoại con."

Dì Triệu thì không được bình tĩnh như ông Lâm. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dì đã hiểu được phần nào tính cách của Chu Trì Ngư.

Dì cảm thấy cậu bé này vừa có lễ nghĩa lại đẹp trai, nếu thật sự có thể cưới làm con rể thì cũng là chuyện rất đáng mừng.

"Tiểu Ngư, con có muốn xem ảnh của Thanh Thanh không?"

Dì Triệu đưa điện thoại cho Chu Trì Ngư, mỉm cười nói: "Cho dù không thể làm thông gia, thì cũng có thể làm bạn tốt mà."

Chu Trì Ngư có chút ngượng ngùng, nhưng không muốn khiến người lớn mất mặt nên gật đầu: "Dĩ nhiên là được ạ."

Ông Lâm rõ ràng không hoàn toàn đồng tình với cách làm của con dâu, nhưng trước mặt mọi người ông cũng không nói gì thêm. Sau bữa tối, Chu Trì Ngư chủ động xin phép được tiễn ông Lâm và mọi người ra xe.

"Ông Lâm ơi, thật ra con còn một chuyện vẫn chưa nói với ông."

Cậu tiễn mọi người ra đến xe, cười cười dò xét: "Thật ra con thích con trai."

Ông Lâm hơi bất ngờ. Dù bây giờ hôn nhân đồng giới đã được pháp luật công nhận, nhưng quan niệm và tư tưởng của thế hệ ông vẫn còn khá bảo thủ, khó mà chấp nhận được chuyện hai người con trai ở bên nhau.

"Được rồi, tiểu Ngư, ông chỉ mong con hạnh phúc là được."

Chu Trì Ngư nhẹ nhàng đóng cửa xe: "Con chúc ông đi đường thuận lợi."

Xe chạy ngày càng xa, cậu đứng lặng giữa bóng đêm, khoanh tay sau lưng đi bộ thong thả trong sân vườn. Khi quay lại phòng, cậu bất ngờ gặp ông Cố đang đứng đợi ở hành lang.

"Tiểu Ngư."

Giọng ông trầm xuống, rõ ràng có chút nghiêm trọng: "Ông muốn nói chuyện riêng với con."

Chu Trì Ngư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lòng bắt đầu lo lắng: "Vâng ạ."

Hai ông cháu bước vào thư phòng. Chu Trì Ngư len lén quan sát sắc mặt và biểu cảm của ông nội, không khỏi tự hỏi có phải mình đã làm điều gì khiến ông không vui. Từ trước đến nay, ông Cố hiếm khi dùng thái độ nghiêm túc như vậy với cậu.

"Tiểu Ngư, con... thích con trai sao?"

Ông Cố vừa mới nhận được cuộc gọi từ ông Lâm. Nội dung cuộc nói chuyện khiến ông cảm thấy vô cùng khó tiếp nhận.

Trước đây, khi cả nhà đến chơi ở Hạ gia, mọi người có trêu ghẹo chuyện giữa Hạ Chiêu và Chu Trì Ngư, ông cũng chỉ xem đó là trò đùa, không mấy để tâm.

Nhưng nếu Chu Trì Ngư thật sự thích con trai...

Trong lòng ông Cố rất rối bời. Không hẳn vì ông kỳ thị đồng tính, mà điều ông lo lắng nhất là tài sản khổng lồ của Chu gia sau này sẽ không có ai thừa kế.

Chu Trì Ngư là đứa nhỏ mồ côi của Chu gia. Nếu sau này cậu không để lại bất kỳ người thân nào mang dòng máu của mình, ông sẽ cảm thấy có lỗi với người bạn già đã gửi gắm cậu. Nếu xu hướng giới tính của cậu là do ảnh hưởng của hoàn cảnh, thì đó lại là trách nhiệm của ông – là ông đã không dạy dỗ và định hướng tốt cho cậu trong quá trình trưởng thành.

"Ông nội..." Chu Trì Ngư cúi đầu, không yên mà nhìn xuống, vốn nghĩ việc từ chối lời đề nghị của dì Triệu chỉ là một cái cớ, không ngờ chuyện lại đến tai ông nội.

"Con... con không..."

Cậu lén nhìn ánh mắt của ông, nhưng phủ nhận thì đã không còn kịp nữa.

Từng hành động, từng biểu hiện của cậu trong mắt ông nội dường như đều là bằng chứng xác nhận.

Trong đầu cậu dần hiện lên hình ảnh của Cố Uyên. Cậu bắt đầu cảm thấy rất sợ — không dám đối mặt với ông nội, càng không muốn thấy ánh mắt thất vọng của ông.

Dĩ nhiên, cậu vẫn có thể cố gắng phủ nhận, rồi sau này không ở bên Cố Uyên nữa là xong.

Nhưng trong thâm tâm, cậu rất rõ ràng rằng... cậu không thể rời xa Cố Uyên.

"Đúng là con thích con trai..."

Cậu nín thở: "Và con... đã thích một người."

Nếu cậu và Cố Uyên thật sự ở bên nhau, thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ phải nói ra. Thà rằng chính cậu chủ động thẳng thắn trước, để ông nội có thể chuẩn bị tâm lý.

Ông Cố nhìn chằm chằm vào cậu, tiếng thở mạnh trong căn phòng yên tĩnh nghe rõ mồn một. Chu Trì Ngư khẩn trương đến mức siết chặt vạt áo, giọng c** nh* xíu: "Ông nội, ông đừng giận con... Con thật sự không thể kiểm soát được tình cảm của mình."

"Tiểu Ngư..." Ông Cố siết chặt cây gậy trong tay, rồi bỗng nhiên im lặng không nói gì.

Trong bầu không khí ngột ngạt đến mức khó thở, ông Cố khẽ thở dài. Đôi mắt đã già nua và mệt mỏi khẽ nhắm hờ, như đang suy nghĩ rất lâu về điều gì đó.

"Đưa thông tin cá nhân của cậu trai đó cho ông."

Ông Cố mở mắt, ánh mắt sắc bén hẳn lên: "Ông muốn điều tra hoàn cảnh gia đình của cậu ta."

Xã hội bây giờ rất phức tạp, người lừa lọc, ăn chặn không thiếu.

Ông sợ Chu Trì Ngư vì còn quá ngây thơ, đơn thuần mà bị kẻ có mục đích lợi dụng, lừa gạt.

Dù gì thì khối tài sản trăm tỷ cũng là một sức hấp dẫn rất lớn đối với bất kỳ ai.

"Ông nội..." Chu Trì Ngư nhận ra ông Cố thực sự đang giận, vội vàng lắp bắp giải thích: "Ông yên tâm, anh ấy không phải người xấu đâu ạ."

"Không phải người xấu?" Ông Cố hơi ngẩng cằm lên, giọng nói trầm và đầy uy nghiêm: "Hai tháng trước con còn chưa từng nói gì đến yêu đương, mà giờ đã có người mình yêu? Con vẫn còn quá non nớt trong chuyện đời, ông có lý do để nghi ngờ người đó có mục đích không trong sáng."

"Cho dù con không nói, ông cũng có thể tự mình điều tra. Ông không định can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng nếu người kia có phẩm chất không tốt, có ý đồ mờ ám thì ông tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Ánh mắt Chu Trì Ngư đầy căng thẳng, cậu rất lo ông nội thực sự đi điều tra.

"Cho dù ông có điều tra ra được, thì con cũng không thể rời xa anh ấy."

"Con có thể bảo đảm với ông rằng anh ấy tuyệt đối không phải người xấu, nhưng những chuyện khác thì con không thể nói."

Ông Cố nghe đến đó thì gần như chết lặng, không nói nên lời.

Trong mắt ông lúc này, Chu Trì Ngư rõ ràng là đã bị một tên hồ ly tinh mê hoặc đến mù quáng rồi.

Bình Luận (0)
Comment