Chuyện này khiến ông Cố đau đầu suốt cả đêm. Ông muốn tâm sự với vợ chồng Cố Thành, nhưng lại lo lắng sẽ làm lộ chuyện riêng tư của Chu Trì Ngư, nếu quá nhiều người biết sẽ khiến đứa nhỏ khó chịu. Chu Trì Ngư đang ở tuổi dậy thì, cảm xúc rất dễ dao động, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ông ngồi ôm quyển sách mà mãi không nghĩ ra được lý do vì sao Chu Trì Ngư lại thích con trai. Sau đó, ông nghĩ đến việc tìm Cố Uyên nói chuyện, để Cố Uyên khuyên nhủ và định hướng lại cho Chu Trì Ngư.
Gần đến sinh nhật của Chu Trì Ngư, cả Cố gia đều tất bật chuẩn bị tiệc trưởng thành. Ông Cố rất xem trọng dịp này, muốn tổ chức hoành tráng, mời bạn bè thân thích đến chung vui cùng Chu Trì Ngư. Từ nhỏ, Chu Trì Ngư đã thích náo nhiệt, lần này đúng là trúng ý cậu.
Nhìn từng món quà được mang vào, Chu Trì Ngư bắt đầu cảm thấy hơi ngại. Lúc Cố Uyên tổ chức tiệc trưởng thành, hắn vẫn đang ở Mỹ chữa bệnh nên buổi lễ của hắn khi đó rất đơn giản. Nghe nói ông Cố vẫn luôn canh cánh chuyện đó trong lòng, lần này mời cả dàn nhạc biểu diễn, nghệ sĩ nổi tiếng hát mừng, cũng tốn kém không ít.
Chu Trì Ngư lo rằng mình được ông Cố yêu thương quá nhiều sẽ khiến những người cháu khác trong nhà cảm thấy bất công.
Trước đây khi còn nhỏ, cậu chưa từng để ý đến chuyện đó, nhưng giờ lớn rồi, nhạy cảm hơn nên bắt đầu nghĩ nhiều hơn.
"Tiểu Ngư, con nhớ gửi danh sách bạn bè muốn mời cho quản gia Trần nhé."
"Con vẫn chưa mời ai cả."
Chu Trì Ngư vừa mới đi dạo với mèo xong thì ngồi xuống thảm chải lông cho nó. Con mèo giờ đã 13 tuổi rồi, thuộc dạng lớn tuổi trong thế giới loài mèo. Dù là quà Chu Trì Ngư tặng cho Cố Uyên, nhưng hầu như do cậu nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.
Cậu vuốt đầu mèo, âm thầm "phỉ nhổ" Cố Uyên – người cả năm chẳng về nhà, y như người ba bận rộn lúc nào cũng đi vắng.
"Sao lại chưa mời bạn nào?" Ông Cố cau mày, đoán rằng có thể Chu Trì Ngư muốn mời người con trai mình thích đến dự sinh nhật nhưng bị từ chối nên mất hứng.
Cháu ông vừa ngoan lại ưu tú như vậy, sao lại bị từ chối được? Không phải lẽ ra sẽ có cả đống người chen nhau theo đuổi cậu sao?
Hay là, người cậu thích không sống ở thành phố này?
"Theo ông thấy, vẫn nên mời nhiều bạn đến một chút, như vậy sẽ vui hơn."
Chu Trì Ngư gật đầu: "Con chưa kịp mời thôi ạ."
Dạo gần đây, cậu vẫn bị vướng vào mớ rối rắm về xu hướng giới tính, chưa có tâm trí nghĩ đến chuyện mời bạn.
"Con sẽ lập tức gửi lời mời ngay."
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Chu Trì Ngư gọi video cho Cố Uyên. Tóc cậu vẫn còn ướt, nhìn chẳng khác gì một bé cún ướt nhẹp, đang ngồi trước màn hình vừa viết luận văn vừa trò chuyện.
Cố Uyên thì đang ở phòng thí nghiệm mô phỏng, chuẩn bị cho một cuộc thi. Ánh sáng phía sau lưng hắn sáng rực, từ trong video còn nghe được tiếng nói chuyện rì rầm, chắc phòng vẫn còn nhiều người.
Hình thức gọi video như vậy giữa hai người không còn xa lạ gì nữa.
Trước kỳ thi đại học, Chu Trì Ngư gần như mỗi ngày đều gọi video với Cố Uyên như thế.
Dù hai người không nói nhiều, nhưng chỉ cần được thấy nhau trong lúc rảnh rỗi cũng đã đủ rồi.
Trong video, Cố Uyên cúi đầu chăm chú nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của bạn, hoặc tạm dừng để nâng cằm suy nghĩ.
Chu Trì Ngư ngồi lau tóc, lén quan sát từng hành động nhỏ của Cố Uyên.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, phủ lên gương mặt thanh tú của Cố Uyên một lớp ánh sáng dịu dàng khiến các đường nét trở nên càng thêm nổi bật và dịu dàng hơn.
Cố Uyên hình như đang gặp rắc rối gì đó, nhẹ nhàng cởi cúc cổ áo sơ mi, vài lọn tóc mái rơi xuống trán trắng, ánh nhìn đăm chiêu, toát ra vẻ lạnh lùng và có chút cấm dục.
Cố Uyên thực sự quá đẹp trai.
Lúc này, Cố Uyên khẽ ngẩng mặt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt len lén nhìn mình của Chu Trì Ngư. Hắn bật cười: "Tiểu Ngư?"
Chu Trì Ngư cầm cây bút, ấp úng đáp lại: "Sao vậy?"
"Không có gì." Cố Uyên dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn phím: "Em đáng yêu thật đấy."
Hai tai Chu Trì Ngư lập tức đỏ bừng: "Em không có đáng yêu đâu!"
Đúng lúc đó, một nam sinh tóc vàng khá đẹp trai đến hỏi bài Cố Uyên. Cố Uyên bảo cậu ta đợi một lát, rồi cầm lấy quyển sổ ghi chép của nam sinh đó.
Cậu ta dường như rất ngưỡng mộ Cố Uyên, sau khi được hướng dẫn, vẻ mặt lập tức tràn đầy vui sướng, ánh mắt nhìn Cố Uyên không hề che giấu sự ngưỡng mộ.
Chu Trì Ngư chống cằm, bắt đầu nhận ra Cố Uyên thực sự là người rất nổi bật trong mắt mọi người.
Nếu như sau này hai người không thể ở bên nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi Cố Uyên. Đến lúc đó, hắn làm sao có thể sống cả đời mà không kết hôn?
Nghĩ đến đây, lòng Chu Trì Ngư bỗng trở nên chua xót.
Cố Uyên giải thích xong bài, thấy Chu Trì Ngư có vẻ khó chịu thì hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì cả." Chu Trì Ngư vừa dùng khăn lau đầu vừa lẩm bẩm, tóc càng lúc càng rối: "Anh chắc chắn cuối tuần này sẽ về đúng không?"
"Ừ, chắc chắn." Cố Uyên vừa ghi chép vừa nói: "Sinh nhật của bé cưng nhà anh, sao anh có thể vắng mặt được."
"Hứ." Chu Trì Ngư phụng phịu.
Thời gian đã khá muộn, sau khi được xác nhận chắc chắn, Chu Trì Ngư mới yên tâm đi ngủ.
Ngày qua ngày, Chu Trì Ngư cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua một cách bình lặng đến mức chẳng có lấy một gợn sóng. Những hoạt động xã hội trước đây từng khiến cậu hứng thú, giờ cũng không còn hấp dẫn nữa.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Những người bạn được mời đến dự sinh nhật của Chu Trì Ngư lần lượt xuất hiện.
Ban đầu Chu Trì Ngư không định mời Hạ Chiêu, nhưng Hạ Chiêu đi cùng ông nội Hạ, còn dẫn theo vài người bạn mà Chu Trì Ngư không quen.
Bữa tiệc sinh nhật lần này cũng mang tính chất giao lưu xã hội của người lớn, nên cậu hiểu được hành động ấy và vẫn nhiệt tình chào đón những người bạn xa lạ đó, đưa họ vào phòng khách riêng để trò chuyện.
Lần này, ông Cố còn mời cả dàn nhạc và ca sĩ nổi tiếng. Trong đó có cả ban nhạc rock mà Ô Thần yêu thích, cũng nằm trong danh sách khách mời.
Mấy người bạn cùng phòng thấy dàn nghệ sĩ nổi tiếng được mời đến mà sửng sốt hết cả lên: "Tiểu Ngư, không biết đời này của cậu còn điều gì đáng buồn nữa không?"
Chu Trì Ngư vừa bưng đồ ngọt chia cho mọi người vừa đáp: "Có chứ."
Hạ Chiêu và Ô Thần cùng quay đầu nhìn cậu, ra hiệu hỏi "Buồn chuyện gì?"
Trong ấn tượng của mọi người, dù Chu Trì Ngư mồ côi cha mẹ, nhưng cậu được cả Cố gia hết mực yêu thương. Buổi tiệc sinh nhật hôm nay là minh chứng cho sự trân trọng đó.
"Chuyện khiến tôi buồn đại khái là—"
Cậu chưa kịp nói xong thì điện thoại bỗng hiện thông báo:
"Do ảnh hưởng của bão cấp 14, nhiều sân bay trong nước tạm thời ngừng hoạt động."
"Đại khái là..." Chu Trì Ngư mặt xị xuống: "Anh tôi không thể tham dự sinh nhật tôi rồi."
Cậu kiểm tra và phát hiện các sân bay xung quanh đều tạm dừng hoạt động, rất có thể chuyến bay của Cố Uyên bị hoãn hoặc phải chuyển sang một quốc gia gần đó để tránh bão.
May mà có thể đến vào ngày mai.
"Anh cậu không ở trong nước sao?"
Từ lần sự cố ở bãi biển trước đó, Ô Thần luôn cảm thấy áy náy, lần này đến sinh nhật Chu Trì Ngư, cậu ta cố gắng bù đắp bằng cách tặng rất nhiều quà.
"Ừ, anh ấy dự định bay về trong chiều nay."
Chu Trì Ngư đang cầm ly nước trái cây thì tình cờ thấy Hạ Chiêu đang nhìn mình. Cậu cố tình lảng tránh ánh mắt đó, rồi lập tức nhắn tin cho Cố Uyên qua WeChat.
"Không sao, anh cậu không đến được thì tụi mình sẽ giúp cậu tổ chức sinh nhật thật vui." Ô Thần nói.
Thực ra lần này Ô Thần đến còn có một nhiệm vụ.
Từ sau lần chia tay trước đó, cậu không rõ mối quan hệ giữa Chu Trì Ngư và Cố Uyên đã phát triển đến đâu. Cậu muốn tìm hiểu thêm để còn... buông bỏ hy vọng.
"Đúng vậy, may còn có mọi người ở đây."
"Hừ, câu này nghe không thật lòng chút nào."
Tâm trạng của Chu Trì Ngư sa sút thấy rõ, ai trong phòng cũng có thể nhìn ra điều đó.
"Hãy nghĩ đến chuyện vui một chút." Hạ Chiêu cười nhẹ an ủi cậu: "Nghe nói hôm nay mời toàn những ca sĩ quan trọng, chắc đây đều là những người tiểu Ngư yêu thích nhỉ?"
"Đúng vậy." Chu Trì Ngư đáp, giọng nhỏ xíu đầy rầu rĩ, cứ cúi đầu mở khóa điện thoại liên tục. Theo lý mà nói, Cố Uyên dù đang trên máy bay cũng có thể kết nối mạng, vậy mà vẫn chưa nhắn tin lại cho cậu.
Đến chập choạng tối, mọi người cùng vào phòng khách để xem biểu diễn.
Chu Trì Ngư đội lên chiếc vương miện nhỏ sinh nhật mà Bạch Ôn Nhiên đích thân thiết kế cho cậu, mặc một bộ vest trắng tinh ngồi ngay trung tâm, trông như hoàng tử bước ra từ truyện tranh. Giữa ánh đèn và những ánh mắt dõi theo, cậu là nhân vật chính không thể nghi ngờ.
Buổi lễ trưởng thành này gần như quy tụ toàn bộ các ông lớn trong ngành y và bất động sản. Những người muốn xây dựng quan hệ với hai tập đoàn lớn tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng Chu Trì Ngư.
Ông Cố thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Chu Trì Ngư.
Thấy cháu trai mình thi thoảng mím môi thất thần, khuôn mặt thấp thoáng vẻ tâm sự, ông càng tin chắc vào suy đoán của mình.
"Tiếp theo, tôi muốn giới thiệu với mọi người một món quà đặc biệt. Món quà này sử dụng công nghệ 3D mapping để tạo ra."
"Nghe nói, là anh Cố Uyên đã chuẩn bị suốt một năm."
"Tuy nhiên, các vị khách mời cần di chuyển sang một phòng tiếp khách khác để theo dõi, và phải đeo chiếc vòng tay đặc biệt này."
"Đây là món quà anh Cố Uyên chuẩn bị cho cậu ấy."
Nghe đến tên Cố Uyên, Chu Trì Ngư lập tức ngẩng phắt đầu lên, rồi nhanh chóng bước theo sự chỉ dẫn của MC, chạy tới căn phòng kế bên.
Khi cậu đẩy cánh cửa nặng trĩu ra, cảm giác như mình vừa xuyên qua một đường hầm thời gian – đặt mình giữa một dải ngân hà huyền ảo lơ lửng giữa không trung.
Và ở trung tâm ngân hà ấy, vô số hạt bụi bạc lấp lánh vây quanh một chiếc nhẫn.